Trong sự cung kính như vây quanh trăng, ngẩng đầu, sáng rực như ánh nguyệt, khí chất cao nhã.
Phó Độ vốn tuấn tú, nhưng khó tránh khỏi mang theo thói quen con nhà giàu — hờ hững, phóng túng, đôi khi còn thích thú phá hoại, chẳng coi trọng điều gì, vì trong tay vốn tất cả.
Phó Vân Giản, chỉ hơn Phó Độ vài tuổi, tuy trải qua cơn trọng bệnh, khí thế vẫn mạnh mẽ lấn át.
Trước , Phó Vân Giản kiềm chế, trầm , luôn mỉm ôn hòa giải quyết vấn đề đấy.
Còn bây giờ, lẽ do thể hồi phục, sức lực hao tổn, khí chất lạnh nhạt vốn sẵn trong xương vô tình phơi bày.
Phó Độ thẳng, khẽ gọi:
“Chú nhỏ.”
Phó Vân Giản liếc , đưa mắt .
Tôi lập tức cúi đầu.
Phó Vân Giản mỉm :
“Tiểu Độ đến ? Vị là…?”
Tôi nhanh chóng trả lời khi Phó Độ kịp mở miệng:
“Xin chào Phó tổng, là Hứa Kiều, quản lý xuất khẩu công ty Đỉnh Hồi, hợp tác bàn bạc cùng Tiểu Phó tổng. Nghe tin ngài hồi phục bệnh nặng, mạo chuẩn chút quà mọn, mong nhanh ngài chóng bình phục .”
Sắc mặt Phó Độ càng lúc càng sa sầm.
Tôi chẳng buồn , chỉ lấy hộp quà trong túi , đưa cho hầu bên cạnh.
Bên trong là một nghiên mực khảm bảo thạch.
Ai cũng Phó Vân Giản thích thư pháp.
ít ai , Phó Vân Giản thật chẳng kiên nhẫn mấy, luyện chữ chỉ vì tưởng niệm cha khuất từng dạy .
Món quà , qua thì hợp lễ, … nhưng biểu lộ rõ là chẳng thật sự hiểu Phó Vân Giản.
Quả nhiên, Phó Vân Giản chỉ liếc một cái, mỉm lễ phép với .
“Hứa quản lý, cùng ăn bữa cơm .”
Tôi khách sáo gật đầu, đúng mực như thể đây chỉ là đầu gặp mặt.
Phó Độ lập tức kéo mạnh tay sang một bên, gằn giọng, đầy cam lòng:
“Em rõ ý đưa em về gặp nhà là gì, mà em cứ giả vờ như từng gì giữa chúng ?”
Tôi gạt tay , bình thản đáp:
“Tiểu Phó tổng, chỉ đồng ý đến dự tiệc. Ngoài , từng hứa hẹn gì.”
Sắc mặt Phó Độ lập tức biến đổi. Anh giận đến run tay, nhưng chỉ đầy thất vọng.
“Hứa Kiều… em như thế .”
.
Bảy năm , Hứa Kiều nào xảo trá đến mức .
Khi đó, dám đem cả trái tim yêu Phó Độ, dám vì mà chuẩn tinh thần đối đầu với cả thế giới.
Tôi từng gắng sức làm thêm kiếm tiền, gắng sức học tập, liều mạng chỉ mong một ngày nào đó thể đường đường chính chính nhà họ Phó thừa nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tam-nguyen/chuong-4.html.]
Mà khi , Phó Độ luôn trốn tránh, như thể nghĩ đến một con quái vật nào đó, co vai , ngập ngừng khuyên :
“Kiều Kiều, chờ thêm một thời gian nữa . Đợi khi thời cơ chín muồi hơn, sẽ đưa em về gặp nhà, ?”
“Người khác thì dễ thôi, chỉ là chú nhỏ của … Sau khi cha mất, chú chăm sóc , như , như cha, như chú, hợp mà , đáng sợ vô cùng.”
Anh cứ lữa mãi.
Cho đến cái ngày, vui mừng khôn xiết, dành dụm đủ tiền mua món quà thích, đến cửa phòng bao… thấy trong đó những tiếng lạnh lẽo châm chọc, xen lẫn giọng phụ nữ nũng nịu.
Thật , một điều Phó Độ sai.
Người chú , so còn dễ chiều hơn .
Tôi liếc Phó Vân Giản, ánh mắt thản nhiên, đang tập trung ăn uống, chẳng để lộ điều gì khác thường.
Xem đúng là mất trí nhớ thật.
Cuối cùng, cũng buông trái tim treo cao xuống.
Chỉ cần ăn xong bữa cơm , Phó Độ sẽ ký hợp đồng với công ty như hẹn.
Chuyện làm ăn giải quyết xong, nhanh nhất thứ Hai thể rời khỏi Cảng Thành.
Từ nay về , rạch ròi giới hạn, tiền đồ rộng mở, mãi mãi nơi nữa.
Tôi thỏa mãn cắt thêm một miếng bít tết cho miệng.
“Bà Lý, đổi phần khác cho cô , cô thích chín kỹ.”
Phó Vân Giản đặt khăn xuống, thản nhiên căn dặn.
Tôi sững .
Phó Độ ngạc nhiên:
“Chú nhỏ, hai từng quen ?”
Phó Vân Giản liếc , trong mắt mang chút lạnh lẽo, giọng chậm rãi, nhẹ nhàng:
“Ồ, chú chỉ sắc mặt cô thôi, hình như ăn quen.”
Sắc mặt cứng , trong lòng bất an, cố gắng chậm nửa nhịp mới nặn nụ :
“Vậy cảm ơn Phó tổng.”
Trái tim mới rơi xuống đất, vì một câu mà treo lơ lửng giữa trung.
Không cao, thấp, thể nắm bắt.
Điện thoại bắt đầu rung.
Tôi đành lơ đãng thoáng qua màn hình.
Vừa thấy tên gọi, tim lập tức siết chặt.
Tôi vội vàng rời bàn ăn, theo chỉ dẫn của hầu tiểu sảnh ngoài ban công.
Tiểu Bảo bệnh .
Dì chăm sóc nó tuy gọi điện cho ngay lập tức, nhưng trong lòng vẫn nóng ruột.
Thằng bé yếu ớt ôm lấy điện thoại, mắt rũ xuống hỏi:
“Mẹ ơi, bao giờ về nhà ? Con nhớ quá, nhớ đến mức ốm luôn .”