"Cái  bao nhiêu tiền?"
 
Người phụ nữ  tươi rói: "Chàng trai,  đúng  mắt , chỗ   hàng hiệu, một giá thôi, 65."
 
Tôi hỏi Lương Tĩnh An: "Anh ưng cái  ?"
 
"Ừm."
 
Thế là  thẳng thừng: "30,  ,  thì  lấy một cái."
 
Người phụ nữ  chịu thua kém: "Ôi giời ơi, giá nhập của   năm mươi , ba mươi thì  thật sự  bán ."
 
Tôi kéo Lương Tĩnh An giả vờ bỏ , Lương Tĩnh An khó hiểu: "Sáu mươi lăm tệ  đắt lắm ?"
 
Tôi khẽ thì thầm: "Anh đúng là con gà béo chờ để   cắt cổ."
 
Người phụ nữ thấy chúng  thật sự   thì cắn răng dậm chân: "Ba mươi, ba mươi thôi, cô lấy một cái , hôm nay  thấy khá hợp tính với  trai , lỗ vốn bán cho hai  một cái."
 
Tôi kéo Lương Tĩnh An  , dùng ba mươi tệ mua trọn chiếc áo phông Dior giả.
 
Mấy cái còn  cũng một giá ba mươi, khi mua quần cho Lương Tĩnh An,  phụ nữ  chân Lương Tĩnh An: "Ôi chao, chân  trai  dài thế,  còn  trai nữa, cô bé  thật  phúc."
 
Tôi hỏi  phụ nữ: "Với chiều cao của   thì  mua  cái nào  ?"
 
"Có ngay."
 
Người phụ nữ móc  chiếc quần cỡ 6XL quý báu của : "Cái  là  nhất."
 
"Chiều dài đủ, quần   thắt lưng, buộc  là  tụt ."
Linlin
 
"Mặc lên là chỉnh tề hết sảy,  trai hết sức."
 
Tôi  mua thêm ba chiếc quần cho Lương Tĩnh An, tính cả áo phông thì tổng cộng tốn một trăm bảy mươi tệ.
 
Tôi móc  tiền bố  đưa , ngăn bàn tay đang định trả tiền của Lương Tĩnh An: "Chú   ông hợp tính với ,  tặng  mấy bộ đồ."
 
Người phụ nữ và Lương Tĩnh An bàn bạc: "Chàng trai,  tặng  đôi tất,   Douyin với  nhé,   trai thật đấy! Hai  thật xứng đôi!!"
 
Ban đầu Lương Tĩnh An định từ chối, nhưng    đổi ý đồng ý.
 
Tôi giải thích với  phụ nữ: "Chị ơi, đây   bạn trai em."
 
Người phụ nữ đảo mắt giữa hai chúng : "À,  hiểu ,  trai,   cố gắng theo đuổi đấy!"
 
Lương Tĩnh An đáp: "Vâng,  sẽ cố gắng."
 
Ánh mắt  đổ dồn  Lương Tĩnh An,   theo đuổi  ?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tam-biet-giam-doc-toi-muon-tu-chuc-ve-que-xay-biet-thu/chuong-6.html.]
Tôi khoanh tay,  vị tổng giám đốc nghìn tỷ   clip Douyin cùng  phụ nữ bán hàng,  phụ nữ giới thiệu: "Đây là    trai ở gian hàng của  hôm nay,  trai ?"
 
Sau đó, điện thoại của cô  vang lên tiếng nhạc nền "Ngôi  sáng nhất bầu trời đêm",   đầu  màn hình điện thoại của  phụ nữ. Trên màn hình, mặt cô  gầy đét, mắt to hết cỡ, dùng bộ lọc màu hồng, còn Lương Tĩnh An trong ống kính thì trông như  ngoài hành tinh.
 
Tôi bật  khúc khích.
 
Sau khi mua xong quần áo,  định đưa Lương Tĩnh An về nhà, nhưng  kéo  : "Duyệt Văn, cái đó, ..."
 
Vẻ mặt     thôi: "Tôi tưởng  sẽ về sớm nên   mang theo mấy cái quần lót."
 
Tôi hiểu , thế là   đến một gian hàng, bỏ mười lăm tệ mua trọn ba chiếc quần lót cho Lương Tĩnh An.
 
Chắc đây là  đầu tiên Lương Tĩnh An  chợ phiên,  thấy cái gì cũng mới lạ, còn hỏi : "Không  chuối mấy chục tệ một cân , tại  ở đây chỉ hai tệ rưỡi?”
 
Lương Tĩnh An  mua sắm điên cuồng, đủ các loại trái cây, bánh ngọt, mua tất! Mua mua mua!
 
Cuối cùng, hai chúng  mỗi  xách hai túi lớn đồ,  cong môi, vui vẻ : "Bây giờ   cảm giác tiêu ít tiền mà làm  việc lớn."
 
Tôi mặt đầy ý : "Có  mua sắm cả ngày như  mà ví tiền chỉ  trầy da chút thôi ?"
 
"Ừm."
 
Trên đường về,  chở Lương Tĩnh An,  vẫn  ở yên  xe điện của ,  hỏi: "Chúng   đường bờ sông , ven sông  hoa,  lắm."
 
"Được."
 
Tôi chở Lương Tĩnh An đến ven sông, ven sông là một công viên ngập nước, ở đó  những chùm hoa màu vàng đang nở, khi gió nhẹ thổi qua, những bông hoa  khẽ lay động.
 
Lương Tĩnh An   yên  xe điện của : "Duyệt Văn,   lời   với cô."
 
Tôi  đầu hỏi : "Gì cơ?"
 
Tôi  dừng xe thì túi vỡ, những quả dưa ở bên trong lăn lông lốc đầy đất.
 
Tôi bận dừng xe nhặt dưa, đợi đến khi  ngẩng đầu hỏi   nữa: "Anh   gì?"
 
Thế nhưng    chịu : "Không  gì."
 
Tôi đưa Lương Tĩnh An về nhà,  khi về đến nhà,  nhận một cuộc điện thoại: "Bố."
 
Tôi nhớ  khuôn mặt của chủ tịch Lương, thật  chủ tịch Lương  giống Lương Tĩnh An, tuy  hơn năm mươi tuổi, nhưng ông  vẫn là một ông chú  trai.
 
Lần  chắc là ông   sa thải .
 
"Bố, con nghĩ bố nên tôn trọng lựa chọn của con, kiếm tiền là để  nhiều lựa chọn hơn, chứ   để kiếm nhiều tiền hơn."
 
“Tạm thời con sẽ   về."