Tôi  thẳng  vấn đề: “Khi nào  về?”
 
Tôi  với  : “Xe buýt  khỏi làng  một chuyến sáu giờ sáng, một chuyến mười hai giờ trưa. Anh  chuyến sáu giờ sáng đó  bắt taxi  ga tàu là  kịp chuyến về Kinh Thành. Sáng mai năm rưỡi  dậy,  sẽ  xe ba bánh đưa  .”
 
Lương Tĩnh An hỏi : “Jessica, cô  về cùng  ?”
 
Bố  ngắt lời : “Nhà  đang xây biệt thự to lắm, Je… Jessica  ở nhà giám sát công trình. Con bé  về nữa , cả đời  cũng  về nữa.”
 
Lương Tĩnh An hỏi : “Tống Duyệt Văn,    cô  từ chức vì lý do gì, cô  thể  cho    ?”
 
Tôi ngẩng đầu  lên mái nhà: “Chim cút đến ăn ngô nhà  ,  gấp,    đây.” Rồi  chạy  ngoài la oai oái một lúc, dọa lũ chim cút  mái nhà bay  hết.
 
Tại   từ chức ư? Lương Tĩnh An chuẩn   Thụy Sĩ nghỉ phép một tháng, trong công ty lập tức  tin đồn rằng    nghỉ phép, mà  để bồi đắp tình cảm với đối tượng liên hôn đang ở tận Thụy Sĩ xa xôi.
 
Tôi thầm yêu Lương Tĩnh An, nhưng  cũng tự   cách giữa hai chúng  quá lớn, hai  chúng  là  thể nào.
 
Người giàu theo đuổi  nghèo gọi là tình yêu đích thực vĩnh cửu,  nghèo theo đuổi  giàu gọi là   tự lượng sức .
 
 lúc   tích góp đủ một triệu tệ,  về nhà xây biệt thự, thế nên   nộp đơn xin nghỉ việc.
 
Tôi   công ty  phê duyệt thế nào, tóm  là  thông qua Lương Tĩnh An,   từ chức thành công và trở về nhà.
 
Tôi  nhà,   : “Hôm đó   gọi điện cho cô, lúc đó “ầm” một tiếng   đó  thể gọi  nữa,  còn tưởng cô  xảy  chuyện gì. Sau đó  tìm phòng nhân sự công ty xin tư liệu của cô, mua vé máy bay và bay tới đây.”
 
Tôi thực sự  hiểu nổi, vị tinh  thạc sĩ danh giá đang   ghế sofa nhà  đây, làm    nghĩ rằng  thể    chặn  nhỉ?
 
Sau đó  : “Duyệt Văn,   cô  chặn  , bây giờ cô hãy bỏ chặn  .”
 
Tôi bỏ chặn  khỏi danh sách đen,  đó    về công trường phía  nhà.
 
Buổi chiều, để tiếp đãi Lương Tĩnh An, bố   bắt đầu đốt lửa nấu cơm, Lương Tĩnh An còn chạy  đòi giúp đỡ.
 
Bố  ngăn  ,  đó hỏi : “Tiểu Lương , bộ vest   cháu  rẻ  nhỉ, tám trăm tệ  mua  ?”
Linlin
 
Lương Tĩnh An  khựng : “Không cần nhiều như thế, năm trăm tệ là mua  .”
 
Mắt bố  sáng lên: “Tiểu Lương ,  ngờ cháu  là   vun vén cuộc sống đấy,  đôi giày da  của cháu bao nhiêu tiền?”
 
Lương Tĩnh An mặt  đổi sắc: “Hơn hai trăm tệ ạ.”
 
Bố   dùng chân bẻ củi thành hai khúc nhét  bếp lò  hào hứng rút điện thoại : “Vậy hai chúng  thêm WeChat nhé, chú chuyển cho cháu một nghìn tệ, cháu mua cho chú một bộ.”
 
“Được.”
 
Rõ ràng là    giao dịch giữa Lương Tĩnh An và bố , đợi đến khi công nhân tan ca,  trở về thì  bàn  bày sẵn sáu món ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tam-biet-giam-doc-toi-muon-tu-chuc-ve-que-xay-biet-thu/chuong-2.html.]
 
Lần lượt là trứng gà  xào miến dong, thịt heo xào ớt xanh, cá sông chiên giòn, tai heo trộn dưa chuột và con gà mà sáng nay bố    nỡ giết, giờ  đường hoàng   bàn, gà hầm nấm.
 
Bố  còn khui một chai rượu trắng: “Tiểu Lương, làm tí ?”
 
Tôi khuyên bố: “Bố ơi, lãnh đạo của con  uống rượu, với , bố cũng đừng uống nữa.”
 
Lương Tĩnh An đưa tay : “Thỉnh thoảng uống một chút cũng .”
 
Rồi  khi mỗi  uống hai chén, bố  bắt đầu xưng  gọi em với .
 
Bố  khoác vai : “Người  em, tửu lượng  tệ, ngang ngửa với  đấy.”
 
Lương Tĩnh An kiên quyết: “Chú là chú của cháu, cháu    em của chú.”
 
Sau đó bố  vỗ vai : “Hai chú cháu  cứ tự xưng tự gọi, chú gọi cháu là em, cháu gọi chú là…”
 
Lương Tĩnh An: “Bố ạ.”
 
Bố   : “Ôi chao, cháu  thể gọi bừa  , làm  chú  thể sinh  đứa con trai lớn tuổi như cháu chứ.”
 
Lương Tĩnh An ngớ : “Năm nay cháu hai mươi tám tuổi, lớn tuổi lắm  ạ?”
 
Lương Tĩnh An hỏi : “Duyệt Văn, cô cũng thấy  lớn tuổi lắm ?”
 
“Tôi…”
 
Năm nay  hai mươi bốn tuổi, Lương Tĩnh An lớn hơn  bốn tuổi.
 
Tôi và    ,   gọi  : “Duyệt Văn, , chúng   dọn giường cho Tiểu Lương.”
 
Mẹ   dọn giường  hỏi : “Duyệt Văn,   là lãnh đạo của con thích con đấy chứ?”
 
“Con xem con nghỉ việc , thế mà   còn đặc biệt đuổi tới đây và bảo con   làm việc.”
 
“Có thể   chỉ  nỡ bỏ con thôi, một con trâu ngựa làm việc  như .”
 
Dù  thì cũng    và Lương Tĩnh An  cùng  tăng ca bao nhiêu ngày đêm .
 
Sau khi trải xong ga trải giường hoa nhí,    ôm  một chiếc chăn bông hoa nhí, cảm giác  là, ăn ý.
 
Vì trong nhà   phòng trống, thế nên Lương Tĩnh An chỉ  thể ngủ phòng của ,  khi uống rượu, mặt Lương Tĩnh An đỏ bừng: “Tôi ngủ phòng của cô,  cô ngủ ở ?”
 
“Tôi ngủ sofa.”