“Không gì.” Tô Niệm thản nhiên : “Chỉ là tặng cho một món quà khi nghiệp thôi.”
Nói , cô lấy điện thoại , mở một tập tin.
“Bốn năm , cuối cùng tớ cũng xong.”
Tim đập nhanh.
Đến .
Cuối cùng cũng đến .
“Mười nghìn chữ, đủ chi tiết chứ?” Cô đắc ý : “Mỗi chuyện, mỗi chi tiết, tớ đều ghi hết .”
“Vậy thì ?” Tôi cố tỏ bình tĩnh.
“Vậy thì, lễ nghiệp ngày mai, cả thế giới sẽ Lâm Thanh là như thế nào.”
Cô dậy, đến mặt .
“Không cô xứng xét tuyển nghiên cứu sinh ? Được thôi, sẽ khiến cô cũng xứng nốt. Cả hai chúng đều hủy hoại, như công bằng ?”
Tôi im lặng cô . Một lúc , .
“Được thôi, chờ.”
Tô Niệm sững sờ. Chắc là cô ngờ bình tĩnh đến thế.
“Cô… Cô sợ ?”
“Sợ cái gì?” Tôi dậy: “Tô Niệm, cô tưởng cô thông minh ?”
“Ý là gì?”
Tôi lấy điện thoại , mở một thư mục. Bên trong chi chít là các tập tin video và ghi âm.
“Đây là cái gì?”
“Bốn năm nay, mỗi cô tung tin đồn thất thiệt, mỗi cô phỉ báng, mỗi cô cố ý bôi nhọ, đều ghi hết.”
Sắc mặt cô đổi.
“Bao gồm cả việc cô lén chụp ảnh , lục lọi thùng rác của , quấy rối bạn trai …”
“Cô… Cô video ư?”
“Không chỉ video, còn cả nhân chứng nữa.” Tôi : “Mỗi cô tìm gặp, mỗi câu cô thốt , đều bằng chứng.”
Tô Niệm ngã phịch xuống ghế.
“Không thể nào…”
“À, còn nữa, tiệm sữa cô làm thêm, cũng điều tra. Cô báo khống giờ làm, lén nuốt tiền boa, ông chủ hết .”
“Cô…”
“Ồ, đúng , còn bài luận văn năm hai của cô, phát hiện một chuyện thú vị.” Tôi thong thả : “Tỷ lệ đạo văn đến bảy mươi phần trăm, cô nghĩ nhà trường chuyện sẽ thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tai-sinh-toi-tu-choi-ban-on-cho-co-ban-cung-phong-ngheo-kho/chuong-8.html.]
Mặt Tô Niệm còn cắt máu.
“Vậy nên, cô đăng bài của , cản.” Tôi cúi xuống, thẳng mắt cô : “, cô chắc chịu đựng nổi hậu quả ?”
Cả cô run rẩy.
“Lâm Thanh, cô thật tàn nhẫn…”
“Tôi tàn nhẫn?” Tôi thẳng dậy. “Tô Niệm, là cô tay .”
“Tôi chỉ… chỉ là…”
“Chỉ là gì? Chỉ là ghen tị? Chỉ là cam tâm? Chỉ là thấy thế giới bất công với cô?”
Cô thốt nên lời.
“Tô Niệm, cô vấn đề lớn nhất của cô là gì ?”
Cô đờ đẫn .
“Cô luôn nghĩ là nạn nhân.” Tôi từng chữ một: “ thực chất, cô mới là kẻ gây hại.”
Lễ nghiệp diễn đúng lịch trình. Bài của Tô Niệm cũng đăng tải đúng hẹn. Tiêu đề là: “Những năm tháng , chịu đựng bắt nạt vô hình trong ký túc xá”.
Bài nhanh chóng gây bão, khu vực bình luận ngập tràn lời c.h.ử.i rủa.
[Lâm Thanh quá đáng thật!]
[Lợi dụng thế lực bắt nạt khác!]
[Bắt nạt học đường trừng phạt nghiêm khắc!]
Điện thoại của bắt đầu rung điên cuồng. Có quen nhắn tin hỏi tình hình, cũng lạ gọi đến c.h.ử.i bới. Tôi đều quan tâm. Tôi đang chờ, chờ một thời cơ thích hợp.
Rất nhanh đó, rò rỉ thông tin cá nhân của . Ảnh cá nhân, địa chỉ nhà, thậm chí cả nơi làm việc của bố cũng phơi bày.
Bão mạng ập đến đúng như dự kiến.
[C.h.ế.t , đồ bắt nạt!]
[Loại xứng xét tuyển nghiên cứu sinh?]
[Phải bắt cô trả giá!]
Thậm chí còn sẽ đến tận nơi để “dạy dỗ” .
Lục Ngôn lo lắng.
“Có cần báo cảnh sát ?”
“Cứ chờ .” Tôi .
Tôi đang chờ gì? Chờ Tô Niệm đắc ý quên . Chờ cô nghĩ rằng thắng. Chờ cô lộ bộ mặt thật.
Quả nhiên, ngày thứ ba, cô cập nhật bài . Lần , cô mô tả chi tiết việc “ép” cô quỳ xuống như thế nào.