TÁI SINH NÔNG GIA - TA DỰA VÀO ĐÀO RAU DẠI MÀ PHÁT ĐẠI TÀI - Chương 49: Yên lặng ăn dưa? Không tồn tại

Cập nhật lúc: 2025-12-06 13:11:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Nguyệt Nga xòe hai tay, vẻ mặt khá vô tội :

“Ta khuyên can, chỉ thật mà thôi.

Các ngươi một nhà là lũ yếu đuối, chỉ giỏi cậy thế bắt nạt trong nhà thôi, khi ức h.i.ế.p nữ nhi nghĩ sẽ ngày hôm nay?”

Sắc mặt bà Đổng cứng đờ, lập tức tức giận đến mức thất thố :

“Ngươi còn mặt mũi ? Cả làng ai mà , đến chuyện hành hạ tức phụ thì ngươi là một.

Con Bảo Châu nhà ngươi, còn cả hai đứa mèo ch.ó nữa, ai mà chẳng một tiếng đáng thương?”

“Trước lo cho !”

Bà Đổng nhổ một bãi đờm đặc, hung hăng phỉ nhổ một tiếng.

“Ngươi sai !”

Điềm Điềm từ trong đám đông chen , mấy tên đàn ông thô lỗ, ngửi mấy cái rắm thối, mặt đỏ bừng.

“Thứ nhất, gọi là Cẩu Nhi, A nãi nhà đặt cho cái tên thật , Điềm Điềm, là Điềm trong ngọt ngào, mật ngọt !”

“Thứ hai, A nãi nhà đối với , nàng những gói sủi cảo cho ăn, còn… còn làm quần áo mới cho , còn mua cả kẹp tóc!”

Điềm Điềm mặc chính là chiếc quần làm từ mảnh vải đỏ mà bà Đổng bồi thường hôm đó.

Bà Đổng màu đỏ chói mắt đến mức khí huyết dâng lên, suýt chút nữa thì nghiến nát cả hàm răng vàng ố.

“Đứa tiện nhân nhỏ ở , lớn chuyện phần cho ngươi chen ?”

Bảo Châu lập tức từ trong đám đông chui , ôm Điềm Điềm lòng che chở.

“Điềm Điềm nhà sai, bà bà nhà đối với , nàng còn mua nhiều đồ, bảo mang về biếu cha . Ngay cả cha cũng nàng là …”

Giọng Bảo Châu nhỏ, nhưng ánh mắt vô cùng kiên định.

Thân thể nàng che chở nữ nhi , lời lẽ bảo vệ bà bà .

Ai mà chẳng thở dài một tiếng: là một gia đình tương tương ái!

“Bà Đổng, .

Cũng là rơi xuống hố xí, nhưng với vẫn khác biệt.

Ngươi xem nhà Nguyệt Nga kìa, ngâm trong hố phân một lát, liền tâm đổi tính.”

Ngươi thì , cứ như não dòi bọ đục khoét , càng ngày càng quá đáng. Ta thấy, nếu thực sự thì ngươi hãy hố xí ngâm thêm nữa , học hỏi Nguyệt Nga chút kinh nghiệm, đợi ngâm đủ thời gian, chừng sẽ còn giở trò nữa.”

Lý Nguyệt Nga: ?????

Tuy lời thô thiển nhưng lý lẽ hề sai, song lời quá thô tục ? Nhất định nhắc nhắc chuyện nàng rơi hố xí ? Một rơi hố xí, cả đời vấn vương chuyện bẩn thỉu?

nữa, bà Chu cũng đang giúp nàng, Lý Nguyệt Nga đành ngẩng cao đầu, bày vẻ mặt: Ta rơi hố xí, tự hào!

“Ta xin đôi lời…”

Đan Đan

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tai-sinh-nong-gia-ta-dua-vao-dao-rau-dai-ma-phat-dai-tai/chuong-49-yen-lang-an-dua-khong-ton-tai.html.]

Lý Nguyệt Nga xoa xoa mũi, chút ngượng nghịu: “Tuy rằng… từng rơi hố xí, nhưng cũng vì tai họa mà hiểu nhiều điều. Chúng những bà lão già cả , tuy là bà bà của , nhưng cũng là phụ nữ và là tức phụ của khác, càng nên thấu hiểu nỗi vất vả của phận làm dâu mới . Tại thành bà bà gây khó dễ cho khác? Chẳng lẽ dầm mưa, thì nhất định hất đổ ô của khác ? Nếu nữ nhi nhà ngươi khác bắt nạt như , ngươi đau lòng ? Dù nữ nhi, thì cũng tôn nữ chứ? Chính làm gương , đến lúc đó nhà ức hiếp, khác một câu cũng thể làm ngươi cứng họng, khi ngươi chỉ thể nuốt đắng nuốt cay. Mọi nghĩ xem, đạo lý ?”

Tất cả đều im lặng.

Không ai ngờ rằng, Lý Nguyệt Nga lão yêu bà thể đạo lý lớn như .

“Bốp, bốp, bốp!”

Một tràng vỗ tay vang dội vang lên, Lý Nguyệt Nga đầu , liền thấy Ngô Thanh Phong khoan t.h.a.i bước tới.

“Lý Nguyệt Nga, ngươi .”

Ngô Thanh Phong yên giữa đám đông, tiếp:

“Nếu đều như nàng, giác ngộ , thì làng Ngô gia chúng sớm thái bình .”

“Lý Nguyệt Nga, xem ngươi hố xí một chuyến, tiến bộ ít nhỉ?”

Lại nhắc, nhắc, nhắc! Chẳng lẽ khác nổi giận thì coi nàng là kẻ ngốc ?

Lý Nguyệt Nga thực sự thể nổi, “Lý chính, là ngài mau làm việc chính , đừng bận tâm khen ngợi nữa, ?”

Ngô Thanh Phong gật đầu, : “Được, ngờ ngươi còn khá khiêm tốn.”

Lý Nguyệt Nga bất đắc dĩ, yếu ớt liếc mắt. Nàng khiêm tốn ? Nàng là thể thêm nữa chứ!!! Người nào khen khác mà cứ chọc thẳng điểm yếu thế?

“Nói , rốt cuộc các ngươi thế nào?”

Ngô Thanh Phong khoanh tay lưng, phong thái lý chính liền hiện . Lý chính nhà đến, nàng còn sợ cái gì chứ!

Bà Đổng bước những bước nhỏ, dịch đến gần Ngô Thanh Phong, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, như thể chiến thắng trong tầm tay:

“Muốn nhà chúng hưu thư cũng , tiền sính lễ trả . nếu lấy Đại Mao, thì bồi thường nhà chúng tám lượng bạc, cộng thêm việc Trần thị tiện phụ hại suýt mất mạng, tiền khám bệnh, uống t.h.u.ố.c bồi bổ thể, tốn ít tiền. Tổng cộng bọn họ chỉ cần đưa cho hai mươi lượng, Đại Mao sẽ để bọn họ mang về…”

Chỉ cần hai mươi lượng ? Hai mươi lượng là tiền ít ỏi lắm ?

Nghe những lời , đừng khác, ngay cả Ngô Thanh Phong cũng hít một khí lạnh. Xem cho rằng Lý Nguyệt Nga đòi giá c.ắ.t c.ổ là quá oan ức , đây mới thực sự là cái miệng sư t.ử ngậm m.á.u .

Thế nhưng bên bà Đổng vẫn ai thấy gì sai, Ngô Xuân Minh thậm chí còn cho rằng đòi ít quá, vươn tay , năng huênh hoang: “Không, hai mươi lăm lượng!”

Lần , ngay cả bà Đổng cũng ngẩn , khẽ kéo ống tay áo , nhỏ:

“Nhi t.ử , nhiều quá , bọn họ sẽ đồng ý ?”

Bà Đổng tự , nhưng nhiều. Ngô Xuân Minh liếc bà Đổng như kẻ ngốc. Có hiếu tâm, nhưng cũng chẳng bao nhiêu. Lén lút thì thầm: “Mẹ, cũng nghĩ cho nhi t.ử chứ, mấy năm nay nhi t.ử càng ngày càng khỏe, đều là do tiện nhân hại, để bọn họ móc bạc chữa bệnh cho con!”

Bà Đổng gật đầu, khá đồng tình. Sau đó nhấc cằm lên, dứt khoát: “ , hai mươi lăm lượng! Nhi t.ử một thanh niên khỏe mạnh, đều nữ nhi nhà các ngươi làm lỡ dở, các ngươi bồi thường!”

Lý Nguyệt Nga ngây , nàng thật sự từng thấy kẻ nào trơ trẽn đến ! Thanh xuân của nữ nhân chẳng lẽ là thanh xuân ? Cái loại dâm phụ quyến rũ nam nhân , chính nhi t.ử và trượng phu từ bỏ cứu giúp thật đáng đời. Chính còn coi thường , trách gì khác coi nàng gì.

Mẹ Trần thị trực tiếp chọc tức đến bật : “Hai mươi lăm lượng? Ngươi dám còn dám .”

Nói xong câu , Trần thị quy củ cúi chào Ngô Thanh Phong:

“Ngô lý chính, chúng cũng lý lẽ, nhưng bọn họ cũng quá bắt nạt . Nếu , thì cũng tính toán cho rõ ràng… Lúc nữ nhi nhà gả nhà họ Ngô, hòm của hồi môn hai chiếc, giờ chỉ còn một. Bốn tấm vải thô, hai tấm vải bông, nay đến một sợi chỉ cũng chẳng thấy . Còn một chiếc vòng bạc, một chiếc trâm bạc, cửa đầy nửa năm lão bà t.ử đòi lấy, những thứ nên trả cho chúng ? Còn việc nữ nhi chịu tội, sáng mắt đều chuyện gì xảy . Hơn nữa nữ nhi cả nhà bọn họ bức đến mức thắt cổ tự vẫn, nếu vị tỷ tỷ họ Lý tay cứu giúp, e là cả đời cũng gặp con bé , món nợ nên tính thế nào đây?”

Ơ? Ơ? Ơ? Tính sổ thì tính sổ, nhắc đến nàng làm gì? Nàng chỉ yên tĩnh ăn dưa thôi mà… Lý Nguyệt Nga chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vô ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía nàng.

Loading...