Tái Phùng Xuân - Chương 8,9

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 08:08:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

8

Ta nhanh tay đỡ lấy bát mì trường thọ vào lòng. Lúc này Vệ lão gia đối mặt với Vệ Vô Dạng, Vệ Vô Dạng vẻ bẽn lẽn. Cuối cùng, Vệ lão gia là người lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng bế tắc.

"Miên Miên là một cô gái tốt, con không được bắt nạt nó".

Ta nghe mà thấy vui như mở cờ.

Vệ Vô Dạng nghe vậy thì mắt long sòng sọc. Nếu người nói câu này là một tiểu sai vặt nào đó thì mặt chàng dễ nhìn.

Hôm nay chàng muốn cho đối phương thấy thế nào là bá vương nhỏ của Tây Châu thành. 

Đằng này lại là lão gia ta. Vệ Vô Dạng quay lưng lại, im lặng.

Vệ lão gia nhếch môi, định bỏ đi. Nhưng ta đã chặn lại.

"Cha, người là quân tử, quân tử nhất lời ngàn vàng. Nếu đã như vậy, những gì người đã hứa với con thì không được đổi ý".

Vệ lão gia là người rất coi trọng lời nói, bị ta nói vậy, ông ta quả nhiên không đi. Ông ta không đi, vậy thì ta bắt đầu tiếp lời.

"Những thứ này chàng còn nhớ không? Không nhớ cũng không sao. Người là quan lớn, trong lòng chứa bá tánh kinh thành, lòng rộng rồi thì tự nhiên không nhìn thấy người thân trước mắt".

Ta ôm những món đồ cũ nát của Vệ Vô Dạng, từng món một đặt xuống đất , nào là cánh diều đứt dây, đôi giày hổ đầu rách một lỗ, trống bỏi bạc màu, ngựa gỗ kêu cọt kẹt...

Vệ lão gia không nói gì. Mặt Vệ Vô Dạng đỏ bừng, giành lại hộp báu của mình:

"Lâm Miên Miên, cô càng ngày càng không coi mình là người ngoài rồi! Ai cho cô đụng vào mấy thứ này của ta, nàng mẫu mau đem cất đi cho ta!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tai-phung-xuan/chuong-89.html.]

Bực tức, ta đặt bát mì trường thọ vào lòng chàng, búng một cái vào đầu một cái thật mạnh. Tiếng "búng" vang giòn, làm cho Vệ Vô Dạng giật b.ắ.n người, khiến Vệ lão gia phải nhăn răng.

"Mau ăn đi, không ăn hết ta búng ch.ết anh!"

Vệ Vô Dạng bị búng rất đau, ôm bát mì trường thọ húp xì xụp.

Tuy là đánh Vệ Vô Dạng, nhưng tình cốt nhục thâm sâu, Vệ lão gia cảm thấy đầu mình cũng như bị đánh một cái u to. 

Rồi miệng ta bắt đầu lí nhí: "Lúc người không ở đây, phu quân thường xuyên kể với con rằng người là một vị quan tốt yêu dân như con.”

“Những món đồ chơi trẻ con này có thể người không nhớ, người không biết cũng không sao, con sẽ nói cho người biết.”

“Đây là những món đồ chơi mà Vệ Vô Dạng đã mua với giá cao từ những đứa trẻ ở Tây Châu thành".

Vệ lão gia khẽ cau mày, dường như không hiểu sở thích kỳ lạ của Vệ Vô Dạng. Ta nhặt một món đồ chơi lên, chỉ vào chữ "Vệ" bị khuyết trên đó.

"Lão gia thấy có quen mắt không? Món đồ này là công tử tặng cho những đứa trẻ mồ côi ở trong thành. 

Mặc dù trong thành đều nói phu quân là một công tử không học vấn, nhưng người lại rất lợi hại.

Chàng ấy vẫn chưa từng cướp đoạt dân nữ, ngay cả những món đồ chơi người tặng, chàng ấy đều bỏ tiền ra mua lại. Con thấy người có một đứa con trai như vậy, thật tuyệt vời".

...

"Ai cũng không muốn sinh ra mà chỉ có một người thân. Hơn nữa, phu quân bây giờ vẫn còn ngốc nghếch, đợi sau này chàng ấy thông minh rồi, sợ là sẽ không đốt giấy tiền cho một người cha lạnh nhạt".

Sắc mặt Vệ lão gia từ trắng chuyển đỏ rồi lại chuyển xanh, vô cùng đặc sắc.

 Cuối cùng, cũng không biết câu nào đã chạm vào dây thần kinh của ông ta. Ông ta quỳ trên đất, khóc rất lâu. Vệ Vô Dạng ngốc nghếch, ôm đầu khóc cùng ông ta.

Loading...