4
Vệ Vô Dạng ốm đến nay đã ba ngày, ta luôn ở bên cạnh chăm sóc cho chàng từng chút.
Trong ba ngày này, mỗi lần uống thuốc đều phải trải qua một trận vật lộn với chàng. Cuối cùng, ta đều phải dùng đến bạo lực để ép chàng uống.
Đến ngày thứ tư, quý công tử đã có thể xuống giường được rồi. Ta mừng trong lòng vì những ngày tiếp theo ta đỡ cau có với chàng mỗi khi uống thuốc.
Ngày hôm nay ta thoải mái, chạy ra ngoài mua ít đồ, vừa về đến Vệ phủ thì nghe thấy tiếng la hét trong phòng. Tưởng có chuyện gì, thì ra là Vệ công tử la hét vì đến giờ uống thuốc.
"Không cần, ta không uống!" Giọng nói của Vệ Vô Dạng vang lên.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ta bước vào, thấy Vệ Vô Dạng đang ngồi trên ghế, mặt sưng lên. Chưởng sự cô cô tay đang cầm một bát thuốc, khuyên nhủ vị công tử uống.
"Công tử, người đã tốt hơn nhiều rồi, mau uống nốt đi."
“ Công tử mà không uống thì bệnh trở lại rồi khó khỏi .“
Vệ Vô Dạng vẫn lắc đầu lia lịa: "Không uống, ta thực sự không uống nổi nữa."
Thấy vậy ta đi đến bên cạnh chàng, cầm lấy bát thuốc từ tay chưởng sự cô cô.
"Không uống sao được?”
“Chàng phải uống thì bệnh mới khỏi hẳn.”
“ Thuốc tốt cho bệnh mà." Tôi lại đưa bát sát vào miệng chàng hơn.
Vệ Vô Dạng nhìn thấy ta thì giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi. Chàng vội đưa tay ra đỡ lấy bát thuốc, giọng điệu có chút run rẩy: "Ta... ta uống..."
“ Ngoan…”
Công tử đã làm ta hài lòng, ta gật gật đầu, đặt bát thuốc vào tay chàng. Lúc này chàng nhắm mắt lại, ngoan ngoãn một hơi uống cạn bát thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tai-phung-xuan/chuong-4.html.]
Uống xong, mặt mày chàng nhăn nhó, rướn ngườì lên thở phào.
Chưởng sự cô cô đứng bên cạnh ta, nói: "Phu nhân, người thật lợi hại. Công tử không chịu uống thuốc, người vừa đến là công tử đã uống ngay."
Ta chỉ biết mỉm cười: " Phu quân biết điều mà.Vệ Vô Dạng nghe vậy thì trừng mắt nhìn lại , nhưng lại không dám nói gì.
Kể từ ngày đó trở đi, Vệ Vô Dạng không bao giờ từ chối uống thuốc nữa. Mỗi lần ta bưng thuốc vào cho thì chàng đều ngoan ngoãn uống hết. Thậm chí còn tự động đưa tay ra nhận lấy không một tiếng thở dài hay than vãn.
Mấy ngày sau, Vệ Vô Dạng hoàn toàn khỏi bệnh. Sắc mặt của chàng đã hồng hào trở lại, không còn vẻ ốm yếu như trước nữa.
Vệ Vô Dạng khỏi bệnh, ta có nhiều thời gian hơn. Hàng ngày ta thường sang thư phòng đọc sách.
Có một hôm, anh ta cũng đến thư phòng, thấy ta đang ngồi đọc sách.
"Cô đọc gì vậy?" Vệ Vô Dạng hỏi.
Ta giật mình quay lại, thì ra là công tử nhà ta: "Đọc sách."
"Sách gì?"
"Sách y học."
Vệ Vô Dạng sửng sốt: "Cô còn biết y thuật à?". Vệ Vô Dạng trong lòng nghĩ rằng ta không biết chút gì về sách vở.
"Biết một chút." Tay đặt sách xuống, quay qua nhìn chàng:
"Sao? Chàng muốn ta chữa bệnh cho chàng à?"
Công tử vội vàng xua tay: "Không, không cần đâu!"
Trong lòng ta vui, cười vì công tử đã lỡ lời.
Cuộc sống hôn nhân của ta và Vệ Vô Dạng cứ thế trôi qua.
Thường ngày chàng vẫn chê ta đủ điều, nhưng nhìn vẻ mặt như không còn quá ghét bỏ người vợ xung hỉ này nữa. Thậm chí, đôi khi còn có chút thân mật.