Tác Giả Lưu Lạc: Án Mạng Liên Hoàn Ở Vũng Tàu - Khởi Đầu

Cập nhật lúc: 2025-07-03 02:49:27
Lượt xem: 2

- 1.

"Còn ai về đường Phan Chu Trinh ?" Ông chú soát vé lớn, thông báo cho những hành khách đang chờ xe trung chuyển.

Dạ ." Tôi bất giác lớn, sợ ông chú thấy giọng trong đám đông ồn ào nơi bến xe.

"La lớn ? Con ráng chờ thêm năm phút nữa nha."

Nhẹ gật đầu dù ông chú đó . Lát , một chiếc xe mười lăm chỗ dừng nơi khách chờ. Tôi nhường cho bốn cô thanh niên lên , chờ khi họ định chỗ xong xuôi, mới xách chiếc ba lô khá nặng của lên xe.

Xe bắt đầu di chuyển. Do một nên im, còn những cô thanh niên rôm rả chuyện phiếm. Lúc , mới ngẫm nghĩ về bản .

Bốn ngày , quyết định sẽ bỏ công việc tân trang xe máy cũ, mức lương hằng tháng định đủ sống an nhàn qua ngày. Xách ba lô lên và khắp nơi sáng tác tiểu thuyết. Ban đầu, ai cũng nghĩ việc là bất khả thi, bởi học vấn của chỉ cấp tiểu học. Thêm mười mấy năm quanh quẩn ở cửa hàng, xã hội ngoài căng thẳng thế nào, bỏ như thật ngu ngốc, kể bản tính hiền lành còn dễ dụ.

Mấy năm gần đây, báo đài đưa tin về mấy vụ bắt cóc đưa qua khu tự trị bên Campuchia, tổ chức lừa đảo . Cho nên bạn bè và của sợ một ngày nào đó sẽ bắt cóc như .

Thật cũng khá quan ngại về điều đó. còn một thứ sợ hơn là tiền.

Hiện tại bước tới tuổi ba mươi. Gần nửa đời . Tôi thực hiện ước mơ hồi lúc nhỏ của , cũng như tìm vận may ở công việc . Với vốn ít ỏi mà để dành , chi tiêu tiết kiệm thì vẫn cầm cự vài ba tháng. Còn xui hơn, nếu quyết định thành công, về học hớt tóc. Chí ít cũng tính đường lui cho .

Đó là lý do tại mang theo ba lô và mặt chuyến xe

Địa điểm đầu tiên: Vũng Tàu.

"Em xuống ?"Anh tài xế hỏi khi nhóm mới xuống xe.

"Dạ. 236 Phan Chu Trinh."

"Hả? - qua chiếc gương nhỏ lầm bầm - Sao nó sắp xếp kì trời?"

Có thể do xe gian nhỏ hoặc lời lầm bầm của tài xế nhỏ như ảnh tưởng mà rõ hết.

Tôi hỏi 'Sao ' nhưng thôi. Miễn chở tới nơi là .

Lát . Xe dừng nơi đến. Bước xuống xe, lấy chiếc điện thoại gắn sẵn mic dây, bật chế độ phim bước nhà. À quên , đúng là quyết định khắp nơi lấy cảm hứng sáng tác tiểu thuyết, nhưng để kiếm thêm chút thu nhập, sẵn clip cuộc hành trình của đăng lên các trang mạng xã hội. Chưa lợi nhuận , mà thử thôi.

"Dạ con thưa Sáu, con mới xuống"

Tôi hướng điện thoại về phía cô Sáu đang cặm cuội rửa ly. Bà đội nón lá, tay đeo bộ xi-men vàng 18k, diện bộ đồ bộ. Da trắng do ngày xưa dùng kem trộn. Đậm chất miền tây. Năm nay hơn năm mươi tuổi , nhưng chỉ như mới bốn mươi mấy thôi. Khá trẻ.

Nghe giọng, cô Sáu . Cười .

"Trời . Sao mày tới chơi mà báo ?"

"Bất ngờ ."

"Mày đây nghỉ mát ha ?"

"Dạ . Con nghỉ việc ở cửa hàng . Giờ con khắp nơi để clip. Kiểu như bụi ." Tôi đáp, ngại ngùng.

"À làm Youtube, Tiktok gì đó hả?"

"Dạ tựa tựa á Sáu. - Vừa trả lời, hướng mắt ông bác đang võng - Dạ con chào ông Ba, dạo khỏe ông?"

Nhìn , ông Ba kéo một thuốc, phì phà khói.

"Mệt lắm mày ơi. Mày giới thiệu tao cho bà nào, mà giờ đây một ."

"Bà bán vé ông Ba, haha."

Tôi ông, cảm giác thương nổi lên.

Khác với cô Sáu, ông Ba họ hàng của . Ông ngày xưa là tay ghi- lão luyện, làm việc trong nhóm nhạc ở một nhà hàng nổi tiếng. Mấy năm nay ông về hưu, chủ yếu ở đây phụ quán xuyến tiệm cà phê võng phụ nhà cô Sáu. Ông như một trong nhà .

Lần đầu gặp mấy năm . Ông sợ hiểu lầm chuyện gì đó, vài ba câu liền ẩn ý giải thích. "Tao già , làm ăn gì ." Lúc đó thầm , đáp ông bằng câu hứa đùa, sẽ giới thiệu một bà cô ở Sài Gòn cho ông làm quen. 

Bây giờ ông ốm, đến mức da bọc xương nhưng hiện rõ tuổi cao, sức mòn.

"Thôi mày đem đồ vô nhà . Ăn cơm ." cô Sáu dậy lau tay, như dẫn đường.

Tôi tắt điện thoại. Đi theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tac-gia-luu-lac-an-mang-lien-hoan-o-vung-tau/khoi-dau.html.]

Tới cửa, thấy chú Sáu đang nghỉ chiếc võng ở cuối dãy. Chồng của cô Sáu đấy, cũng là chú ruột của . Tôi liền thưa mới tới. Ông hỏi.

"Hết làm cho chú Út hả. Giờ mày theo ông thầy Minh Tuệ .?"

"Làm gì chú Sáu." Tôi đau khổ.

2

Tầm chiều hôm , khi nghỉ ngơi thoải mái xong. Tôi nhờ đứa cháu tên Phát đưa lên đồi Con Heo, dân địa phương còn gọi là núi Nhỏ. May mắn đường lên đó cách quán nước của cô Sáu xa, chạy lên đấy mất tầm năm phút. Tới nơi, phóng mắt ngắm cảnh. Cảnh vật khá , thể thấy biển khi ở mép đá đường chắn an .

Phía bên là con đường mòn, phía cuối một ngã ba, nếu bên trái thì sẽ dẫn thẳng tới Chúa dang tay.

Ngắm xong, chuẩn đồ nghề phim gồm điện thoại, gậy selfie, mic chống ồn. Trên đường lên đây, ghé tiệm tạp hóa để mua một cuốn tập trắng và một cây bút. Hết . Do ít kinh phí nên chỉ thể dùng mấy thứ cơ bản. 

Hiện tại, ngoài còn thêm hai cặp đôi đang chụp ảnh cho , hai thanh niên khác đang vẽ clip . Vì là đầu , ngại ngùng, lo lắng rằng những xung quanh thấy lập dị. Mất chục giây lấy bình tĩnh, bấm nút .

" Chào . Mình là Y.o!"

Vừa . Tôi tiến đường mòn lúc nãy, hai bên đầy cây cỏ rậm rạp, đường đá sỏi viên lớn viên nhỏ, đoạn dốc khá cao nên khó

Được một đoạn. Tôi qua camera, thấy mặc đồ thể dục lưng. Thoạt đầu, thôi sợ khi thêm bóng nên đầu mấy .

"Tưởng ở đây chỉ khám phá, tự nhiên thêm một chị nữa nên sợ. Biết tới lui cái chị đó biến mất tiêu, lúc đó chạy kịp quá." Tôi tự khi camera.

Tôi dừng , hạ điện thoại xuống. Thầm nghĩ rằng, đợi chị đó gần hỏi chuyện.

"Dạ chị đường dẫn tới ạ?"

"Em nữa, đầu em tập bên đây. Lúc hướng tới Chúa dang tay thôi." Chị đáp.

Tôi ậm ừ nhường chị . Lúc chị khuất dạng ở khúc cua, mới giơ cao camera.

" Mình nghĩ chắc hướng cũng lên Chúa dang tay..."

Lát , một tập thể dục nữa lên, là đàn ông. Ban đầu cứ nghĩ nơi đây ít , giờ hình như ai ai cũng đường . Tôi thất vọng. 

Lại nữa hạ máy để bắt chuyện. Anh khá thiện, trả lời hết câu hỏi của , còn chỉ cho vài địa điểm mà ít để thể đến đó phim. Nhiệt tình tới nỗi lấy cả điện thoại , tra maps giúp .

Đang chuyện say xưa. Một tiếng hét đầy sợ hãi vang lên. Tôi và lập tức chạy lên đường dốc duy nhất, nơi phát tiếng hét.

Tới nơi. Tôi thấy chị gái lúc nãy đang thất thần, run rẩy đất. Chạy hỏi chị . Không thấy trả lời, quan sát sắc mặt kinh hãi của đối diện, lúng túng hỏi tiếp.

"Sao chị? Rắn cắn gặp ma hả?"

Vẫn thấy trả lời. Tôi cau mày thắc mắc. Vừa lúc khều vai , chỉ tay về hướng ánh mắt chị đang .

Tôi đầu theo hướng tay. Tròn mắt kinh ngạc khi thấy một t.h.i t.h.ể đàn ông đầu đinh ngã màu hạt tiêu đang trong tư thế treo cổ, mắt tụ m.á.u đỏ tươi, mạch chỉ m.á.u hiện rõ mồn một, mặt tím tái biến dạng, miệng mở to, lưỡi thè . Quần áo xộc xệch, nhăn nheo. Tay chân trói chặt bằng dây dù.

Một vụ g.i.ế.c ?

Tôi cảm thấy sợ hãi trào dâng trong , miệng lắp bắp nhưng thể như nghẹn. Chị hét thất thanh cũng chứ.

"Mọi đừng . Bình tĩnh ." Anh trai lên tiếng trấn an.

Nghe , bất giác đưa máy lên cái xác. Chưa mấy giây thì đó ngăn cản.

"Đừng , tắt . Nếu em sẽ gặp rắc rối đó."

Tác Giả Lưu Lạc Y.o

Tôi , thều thào.

"Sa...Sao ?"

"Đây là hiện trường vụ án. Em mà phim, chụp hình khi phép của công an thì phạt đấy!"

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tưởng ảnh gì đó liên quan tới tâm linh, clip thì mất ám khi tôn trọng hoặc linh hồn họ mất hình ảnh. Giây , thắc mắc tại thấy sợ hãi, mà còn bình tĩnh nhắc nhỡ hai chúng . Còn rành rõi như thế?

"Sao ...?"

Như hiểu ý câu hỏi của . Anh thẳng mắt , mặt nghiêm nghị.

"Anh là Trưởng công an thành phố Vũng Tàu. Nguyễn Việt Cường.!"

Loading...