Ta tại địa phủ bán cơm hộp - Chương 379

Cập nhật lúc: 2025-12-15 03:10:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Nguyễn cảm nhận sự ấm áp cổ, cảm thấy tê dại, nhịn đẩy , : "Đừng nghịch nữa, ngứa lắm đó!"

Diêm Vương thở dài, giọng trầm thấp: "Sau đừng rời xa nữa." Hắn ngừng một chút, ánh mắt dịu dàng nàng,"Khi nàng , mặc dù chắc chắn nàng sẽ nhưng lúc , vẫn cảm thấy như mất một phần gì đó, một cảm giác trống vắng khó tả."

Lời khiến Bùi Nguyễn trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót. Nàng nghĩ hẳn là hiểu.

Cái c.h.ế.t, đây nàng hề nghĩ đến, giờ trở thành nỗi sợ hãi khôn nguôi. Những cảm xúc quyến luyến đối với những yêu với Diêm Vương, khiến nàng từ bỏ sự sống, lìa xa.

Nàng bao giờ nghĩ thể sợ cái c.h.ế.t đến .

Chính vì thế, khi nàng suy ngẫm về chuyện, về Diêm Vương, về những gì hy sinh vì nàng, nàng thể thắc mắc.

Khi nàng nhận tất cả đều là sự thật, khi nàng đáp án rõ ràng trong lòng thì những nỗi lo âu bấy lâu mới thực sự giải tỏa.

Bùi Nguyễn ngờ rằng Diêm Vương thể vì nàng mà làm tổn thương chính , chỉ để cùng nàng trải qua cả cuộc đời lịch kiếp đó.

Về lý mà , nửa đời của nàng thực đổi. chính gánh vác tất cả hậu quả để bảo vệ nàng. Cái giá mà trả, chỉ để thể ở bên nàng đến cuối đời, lẽ là định mệnh mà họ thể tránh khỏi.

Diêm Vương, chủ nhân của Địa phủ, cũng chính là hóa thành Giản Nhị, nàng quen . Những nỗi đau mà chịu, nàng từng trải qua nhưng nàng chắc chắn hiểu, chúng đau đớn đến nhường nào.

Ba mươi mấy đạo thiên lôi, ngay cả Thiên Đế cũng nếm trải sự đau đớn như xé nát da thịt. Huống chi còn đồng thời rút thần hồn, dùng nó để làm mồi dụ.

Diêm Vương địa phủ để duy trì trật tự vì nếu , cả nhân gian sẽ rơi hỗn loạn thể cứu vãn.

Vì nàng, hy sinh quá nhiều.

Trước đây, nàng luôn nghĩ mối quan hệ của họ công bằng vì bao giờ chủ động. giờ đây...

Bùi Nguyễn nhẹ nhàng ôm lấy đầu , thể khẽ nghiêng, đặt một nụ hôn lên trán thì thầm: "Về sẽ rời xa, sẽ luôn bên ngươi."

Giai nhân chủ động, Diêm Văn Cảnh hề khách sáo, ngay lập tức đón nhận nụ hôn của nàng, tựa như nuốt trọn cả thế gian.

Giữa những thở dồn dập, Bùi Nguyễn vẫn quên dùng linh khí bao trùm bộ đại điện, nhằm che giấu thứ xung quanh.

Diêm Văn Cảnh hôn lên nàng, giọng khàn đặc thì thầm: "Kêu ."

"Diêm Văn Cảnh."

"Không đúng."

"Diêm Vương gia?"

"Vẫn đúng."

"Phu quân..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/chuong-379.html.]

"Ngươi đừng trêu chọc nữa, sẽ chịu nổi..."

Câu trả lời chính là hành động thực tế của , từng nụ hôn, từng cử chỉ, đều là lời cần thốt nhớ, yêu và trao trọn vẹn tất cả.

Trong những khoảnh khắc đầy say mê , cuối cùng, Bùi Nguyễn cũng dần chìm giấc ngủ.

Diêm Văn Cảnh ôm nàng trở về biệt thự ở Hương Sơn.

Nhìn thấy ôm mẫu trở về, hai viên ngọc nhỏ phát sáng liền nhảy gần, tò mò nàng đang say giấc, vội vàng hỏi: "Ba ba, Mẹ ?"

Khi Diêm Văn Cảnh ôm mẫu trở về, hai viên ngọc nhỏ phát sáng nhảy nhót gần, Bùi Nguyễn đang say giấc, chúng háo hức, vẻ mặt đầy tò mò và lo lắng, gấp gáp hỏi: "Ba ba, Mẹ ?"

Diêm Văn Cảnh ôm nàng phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường, kéo chăn đắp cẩn thận cho nàng, dịu dàng dặn dò: "Mẹ mệt nên ngủ , các con đừng làm phiền nhé."

Hai viên ngọc nhỏ gật đầu nghiêm túc, đồng thanh : "Yên tâm , chúng con sẽ chăm sóc thật ."

Bùi Nguyễn chìm giấc ngủ say mười mấy tiếng đồng hồ, đến khi tỉnh , trời chạng vạng hôm .

Khi nàng mở mắt, thấy hai tiểu ngọc cầu đang bên cạnh, đầu tiên còn tưởng Diêm Văn Cảnh dùng chúng làm đèn chiếu sáng cho nàng, ngạc nhiên một chút.

khi hai viên ngọc thấy nàng tỉnh dậy, chúng vui mừng hớn hở hô lớn: "Mẹ, cuối cùng cũng tỉnh !"

Nghe thấy giọng quen thuộc, Bùi Nguyễn ngạc nhiên gọi: "Tiêu Vũ? Tiêu Niết?"

Hai viên ngọc cầu đồng thanh đáp: "Là chúng con đây!"

Cả hai cùng lúc nhảy lòng nàng, Bùi Nguyễn đón lấy chúng, chúng vui vẻ, nàng lập tức hiểu Diêm Văn Cảnh làm gì.

Lòng nàng cũng cảm thấy bình yên lạ thường, chỉ cần thế thôi, họ sẽ luôn ở bên nàng.

Bùi Nguyễn vui vẻ vuốt ve hai bé, một tay ôm một đứa, mỉm : "Các con ở đây, thật quá."

"Mẹ..."

Khi Diêm Văn Cảnh trở về, cảnh tượng đầu tiên thấy là như . Hắn một cách chút tủi , : "Vậy thừa ?"

Hai viên ngọc cầu thấy , lập tức nhảy lòng , lấy lòng gọi: "Ba ba..."

Bùi Nguyễn hai đứa, sang Diêm Văn Cảnh.

Diêm Văn Cảnh bế hai đứa nhỏ mép giường, nhẹ nhàng hỏi: "Có chỗ nào thoải mái ? Ta cho chuẩn chút thức ăn, lo nàng tỉnh kịp nên cho hâm nóng đồ ăn từ phòng bếp."

Khi đến " nhất tửu lầu", Bùi Nguyễn bỗng nhớ , hồi khi nàng nghĩ rằng sẽ c.h.ế.t, nàng từng nghĩ đến việc sẽ sống ở một biệt thự sang trọng trong địa phủ, nơi vô vàn tài sản, đủ để sống một cuộc sống thoải mái.

giờ thì vẻ cũng tệ lắm, bởi vì phần lớn thu nhập từ thuế của địa phủ đều là nhờ nàng mà !

Loading...