Ta Mang Theo Sức Mạnh Của Thần Đến Dị Giới - Chương 4: Lá Đã Rụng Hết
Cập nhật lúc: 2025-10-22 01:36:36
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Một tiếng nổ dầm trời xé toang màn đêm, chấn động đến mức cả mặt đất cũng rung chuyển dữ dội. Từng hồi âm thanh vang vọng, vọng núi non, dội về tận sâu trong lòng . Tiếng nứt vỡ của lá chắn hộ vệ ngay đó vang lên, giòn tan và lạnh lẽo như tiếng gãy vụn của thủy tinh.
Tấm màng hộ vệ – thứ từng ca ngợi là "bức tường bất khả xâm phạm" bảo vệ Lê Gia suốt hàng trăm năm – nay rạn vỡ một mảng lớn. Mảnh vỡ rực sáng tan biến hư vô, để trống u tối như vết thương sâu hoắm bầu trời.
Những kẻ bao vây bên ngoài, những con quỷ với đôi cánh dơi đen kịt và đôi mắt rực đỏ, nay cũng biến mất. Bọn chúng thiêu đốt hạch tâm sự sống của , dùng chính linh hồn để đồng quy vu tận, đổi lấy một cơ hội phá thủng lá chắn. Đó là một sự cuồng tín đến mức ngay cả loài cũng khiếp sợ.
Mặc dù lá chắn vẫn còn đang cố gắng khôi phục, nhưng vết nứt lớn mở một lối . Và lũ quỷ rình rập ngoài , làm thể bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng ?
Một tên quỷ to lớn với đôi sừng dài gấp khúc, gương mặt nham nhở vết cháy đen, giơ cao lưỡi rìu đẫm máu, hét lên khàn đặc:
“Lá chắn nứt toác ! Các , đây là giờ khắc của chúng ! Xông lên… hủy diệt tất cả!!”
“Xông lên!!”
Tiếng hô gầm như sấm, vọng cả bầu trời. Hàng ngàn đôi cánh vỗ mạnh, tạo nên cơn lốc đen kịt cuồn cuộn như thủy triều, lao thẳng nứt của lá chắn.
Bên Trong Lá Chắn
Trong đại sảnh giữa dinh thự, ông Trần – lão tướng trung thành nhất của Lê Gia – cùng với những thủ vệ tinh nhuệ sẵn từ lâu. Không một ai cầm vũ khí bằng sắt thép. Bởi vũ khí của họ… chính là trí tuệ, ý chí và sức mạnh tinh thần rèn luyện qua hàng thập kỷ.
Ông Trần chắp tay lưng, đôi mắt sáng quắc lên bầu trời mù mịt. Giọng ông vang dội, già nua nhưng kiên định:
“Hừ! Một lũ xâm lược nhơ nhớp… mà cũng dám mơ tưởng thể nhấn chìm Lê Gia ?”
Ông lùi một bước, hạ thấp trọng tâm. Tay trái đặt ngang ngực, tay bất ngờ vung như thể đang rút kiếm từ hư . Và đúng như , từ bàn tay ông, một vệt sáng mờ nhạt lóe lên, hóa thành hình dáng một lưỡi kiếm vô hình.
Chỉ trong khoảnh khắc, luồng khí vẽ thành một đường ngang rực sáng, c.h.é.m toạc gian.
"Vút—!!"
Tiếng xé gió sắc bén vang lên. Lưỡi khí kiếm vô hình c.h.é.m thẳng đám quỷ lọt qua lá chắn. Trong nháy mắt, hàng trăm thể cắt đôi, m.á.u đen phun thành vòi như mưa. Những tiếng gào thét kinh hoàng vang lên tắt ngấm, để bầu trời vấy bẩn mùi tử khí nồng nặc.
Ông Trần nheo mắt, gật đầu hài lòng. Quay sang các chiến sĩ của , ông hét lớn:
“Nghe đây! Chúng chỉ đông về lượng, còn về sức mạnh, bọn chúng chẳng là gì so với chúng ! Nếu chết, thì ít nhất cũng kéo theo vài trăm tên! Hãy dùng mạng sống của các ngươi trở thành bậc thang cho chiến thắng của Lê Gia. Nếu ngã xuống… thì hãy ngã xuống vì danh dự !!”
Giọng hô dõng dạc của ông hòa cùng tiếng nổ rền ngoài , khiến m.á.u huyết quân sôi sục.
"LÊ GIA – DUY NGÃ ĐỘC TÔN!!"
"LÊ GIA – DUY NGÃ ĐỘC TÔN!!"
"LÊ GIA – DUY NGÃ ĐỘC TÔN!!"
Tiếng hô vang dội, khiến cả đất trời rung chuyển.
Ngay đó, hai bên va chạm. Quân quỷ như thủy triều đen đổ xuống, con như những mũi nhọn sáng loáng, đ.â.m thẳng màn đêm . Tiếng gào thét, tiếng nổ, tiếng vũ khí vô hình va chạm đầy trời.
Xác c.h.ế.t chất chồng, gió cuốn mây mù. Bầu trời xám xịt như ngày tận thế. Máu, tro tàn và lửa hòa , tạo nên một bức tranh địa ngục ngay mặt đất.
Ông Trần cùng những bên cạnh vẫn kiên cường chống trả, nhưng lũ quỷ chỉ tấn công. Nhiều tên lựa chọn tự hủy hạch tâm, biến thành những quả b.o.m sống. Chúng lao thẳng hàng thủ, nổ tung, cuốn theo tất cả thứ thành tro bụi.
Dinh thự nguy nga từng tôn xưng là "thánh địa" của thế gian… giờ đây chìm trong biển lửa. Cột khói đen khổng lồ bốc cao, nhuộm đen cả bầu trời.
Ở Khu Vườn – Nơi Cách Dinh Thự Vài Dặm
Tiếng nổ long trời lở đất vẫn vang vọng đến tận đây. Lá cây rung rinh, hoa héo rũ, cả khu vườn chìm trong hỗn loạn.
Lê Vương Thiên, bất động giữa cảnh sắc rối loạn, đôi mắt trừng lớn bầu trời. Cậu còn thấy màu xanh dịu mát của mùa thu nữa, chỉ còn một màu đen kịt nuốt chửng tất cả. Lửa đỏ khổng lồ bùng lên, kéo theo khói đen ngòm cuộn xoáy, phản chiếu đầy đủ trong ánh mắt .
Khung cảnh … giống như tận thế giáng xuống thế giới của riêng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ta-mang-theo-suc-manh-cua-than-den-di-gioi/chuong-4-la-da-rung-het.html.]
“Không thể nào… chuyện tuyệt đối thể xảy …” – Giọng run rẩy, yếu ớt, như còn là chính .
Giữa khoảnh khắc , một giọng trong trẻo vang lên:
“Thiên ca ca…??”
Âm thanh tựa như giọt nước suối đầu nguồn, ấm áp mà run rẩy, chứa đựng cả nỗi sợ hãi lẫn hy vọng.
Thiên sang. Đập mắt là gương mặt trắng bệch của Lê Thu Ly – Em họ của . Hai dòng nước mắt nóng hổi đang chảy dài đôi gò má nhỏ nhắn.
Cậu c.h.ế.t lặng. Không rõ đôi mắt hoảng hốt đang lo cho cha , là lo cho chính .
“Thiên ca ca… ? Đừng làm sợ mà…”
Giọng cô bé nghẹn ngào. Rõ ràng , dù hoang mang đến , cô vẫn kiên cường rơi nước mắt. khi sang thấy gương mặt thất thần, còn chút huyết sắc nào của Thiên… trái tim bé nhỏ mới thực sự vỡ vụn.
Không thấy trả lời, Thu Ly càng thêm hoảng loạn. Hai bàn tay nhỏ bé run rẩy nắm chặt vạt áo , lắc mạnh, như kéo trở về khỏi cơn ác mộng.
“Thiên ca ca!! Mau trả lời ! Huynh thấy ? Đừng làm sợ mà!!”
Vài cái lắc liên hồi, cuối cùng cũng khiến Thiên khẽ giật tỉnh . Hơi thở vẫn nặng nề, nhưng ít nhất trở hiện thực.
“…Muội đừng lắc nữa. Ta… .”
Giọng yếu ớt, khàn khàn như bước khỏi vực sâu. Cậu đưa tay xoa thái dương, cố trấn tĩnh bản .
Thu Ly dáng vẻ mệt mỏi , trái tim càng se thắt.
“Huynh thật sự chứ? Tại ôm đầu? Huynh thương ở đó ? Có cần giúp … năng lực trị thương đấy.”
Thiên ngẩng đầu . Đôi mắt lo lắng khiến lòng nhói đau. vẫn cố nở nụ dịu dàng, đưa tay xoa mái tóc mềm mại của cô bé.
“Ta thật mà. Chỉ nhức đầu thôi, lát nữa sẽ khỏi. Còn thì ? Sao thế ? Tiểu công chúa đáng yêu của lắm đấy. Hay là đổi tên thành… công chúa mít ướt luôn ?”
Thu Ly khựng , mím môi. Nước mắt vẫn trào , nhưng đôi má ửng hồng.
Bà mai ngay lập tức được tôi luyện
“Hức… Huynh còn trêu nữa ? Muội là vì đó! Huynh lo cho đến mức nào hả!!”
Cô lau nước mắt, trách móc, nhưng càng lau thì dòng lệ càng tuôn trào.
Thiên khẽ thở dài, ôm lấy đôi vai nhỏ bé , giọng trầm ấm:
“Được , … là của . Xin vì khiến lo lắng. Ta hứa… sẽ để thấy như thế nữa.”
Nghe , cơ thể Thu Ly run lên. Đôi mắt long lanh ngước lên, như dò tìm sự thật trong lời .
“Thật… thật ? Huynh sẽ như nữa chứ…?”
Thiên thẳng mắt em. Không hề né tránh. Trong ánh mắt , còn nỗi tuyệt vọng, chỉ còn sự kiên định.
“Ừ. Ta hứa. Giờ thì chúng rời khỏi đây thôi. Chỗ … còn an nữa.”
Nói , nhẹ nhàng lau giọt nước mắt cuối cùng còn sót khuôn mặt nhỏ nhắn .
Thu Ly định mở miệng thêm điều gì đó thì bất chợt—
Từ cao, một giọng quen thuộc vang vọng xuống:
“Thiếu chủ! Cô chủ! Cuối cùng cũng tìm hai !!”
Giọng như một lưỡi d.a.o xé tan khí căng thẳng, mở một bước ngoặt mới…