Ta Mang Theo Sức Mạnh Của Thần Đến Dị Giới - chương 10: Cậu thực sự có thể hiểu được tôi sao?
Cập nhật lúc: 2025-10-29 02:41:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Con đường cổng trường dần trở nên vắng lặng. Tiếng của đám học sinh như tan trong , chỉ còn những bước chân lẻ loi vội vã. Ánh nắng cuối ngày trải dài mặt đường, vẽ những vệt sáng cam đỏ loang lổ, xen lẫn bóng hàng cây nghiêng ngả trong gió.
Trần Ngọc và Vương Thiên sóng vai bước . Cô gái thong dong như đang thưởng thức một buổi chiều bình yên, thỉnh thoảng còn nghiêng vai, cố tình rút ngắn cách với . Trái , Thiên khép vai, bước chân nặng nề, gương mặt điềm tĩnh nhưng phảng phất vẻ bất đắc dĩ.
“Cậu tính đưa đây?” – giọng Thiên trầm, như một tiếng thở dài.
Ngọc liếc , nụ nửa trêu chọc nửa thật lòng:
“Cậu lo xa quá . Tôi chỉ dạo thôi, chứ lôi nguy hiểm gì .”
Thiên hừ khẽ, mặt hướng khác. Thế nhưng, đôi mắt vẫn thoáng dõi theo dáng uyển chuyển của cô ánh hoàng hôn. Trong bộ đồng phục học sinh tưởng chừng giản dị, Ngọc vẫn tỏa một khí chất khiến bất cứ ai ngang cũng ngoái .
Con phố nhỏ hiện mắt, tách biệt khỏi sự ồn ào của học sinh. Ở đây, chỉ còn mùi hương của những quán ăn ven đường, tiếng leng keng xe đẩy hàng rong, và chút oi nóng còn sót từ mặt đường.
Ngọc chợt dừng bước, xoay đối diện Thiên:
“Cậu lúc nào cũng giữ cách với . Chẳng lẽ thấy thú vị ?”
Thiên khựng . Đôi mắt đen thẳm của phản chiếu gương mặt cô, nhưng nơi đáy mắt chứa những mảnh vụn ký ức đau thương, tối tăm như bóng đêm mười năm .
“… Thú vị? Thứ gọi là thú vị chính là sự bám dai dẳng ?”
Ngọc nhướn mày, thoáng giận dỗi:
“Bám dai dẳng gì chứ? Tôi hỏi là… thấy ?”
Thiên cô, giọng lạnh lẽo đến mức những lời như lưỡi dao:
“Đẹp thì ích gì? Trong thế giới , chỉ kẻ mạnh mới tồn tại. Sắc là gì cả. nếu quá nhiều sức mạnh thì chấp nhận ánh mắt dơ bẩn, đầy toan tính từ kẻ khác. Nếu liên lụy… thì đừng đến gần .”
Ngọc thoáng sững . Rồi môi cô cong lên, nụ tinh nghịch trở , nhưng ánh mắt nghiêm túc đến lạ:
“Tôi bình thường, Thiên. cần bảo vệ. Tôi chỉ bước cùng … thôi.”
Một làn gió mang hương hoa sữa đầu mùa thoảng qua, cuốn theo tiếng lá khẽ xào xạc. Khoảnh khắc , cả hai đều im lặng. Ngọc khẽ nghiêng vai, chạm nhẹ , ánh mắt dịu dàng hiếm thấy.
Thiên thở dài. Có lẽ, trong thâm tâm, hề xua đuổi cô gái .
Phía cuối con phố, một quán cà phê nhỏ hiện . Mái ngói đỏ ngả màu, bảng hiệu gỗ cũ kỹ treo lặng lẽ trong ánh nắng tàn. Ngọc chỉ tay về phía đó, ánh mắt sáng lên:
“Chúng đó nhé. Tôi quán bánh ngọt ngon nhất khu phố đấy.”
Thiên thoáng ngập ngừng, gật đầu:
“… Được.”
Tiếng chuông gió khe khẽ ngân vang khi cánh cửa gỗ mở . Không gian quán ngập hương cà phê nồng đượm, xen lẫn hương ngọt của bánh nướng. Những chiếc bàn gỗ nhỏ sắp xếp ngay ngắn, ánh sáng vàng nhạt từ cửa sổ tạo nên bầu khí yên bình.
Ngọc chọn một bàn sát cửa kính, ngoài đường tránh ánh mắt khác. Cô xuống, nghiêng đầu Thiên. Cậu chậm rãi đối diện, động tác quá gấp gáp nhưng cũng chẳng hề thoải mái.
Ngọc gọi hai ly cà phê sữa đá, thêm một phần bánh ngọt. Trong lúc chờ, cô chống cằm, đôi mắt cong cong như đang mỉm nhưng ẩn chứa gì đó khó đoán:
“Thú thật ,” – cô nghiêng đầu, nở nụ nửa đùa nửa thật – “Đây là đầu tiên cùng con gái đến quán cà phê đúng ?”
Thiên ngoài, giọng khẽ:
“Có lẽ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ta-mang-theo-suc-manh-cua-than-den-di-gioi/chuong-10-cau-thuc-su-co-the-hieu-duoc-toi-sao.html.]
Ngọc bật trong trẻo.
“Cậu đúng là kỳ lạ thật. Người khác mời chắc nhảy cẫng lên vì vui . Còn thì cứ như ép buộc .”
Bà mai ngay lập tức được tôi luyện
“Đơn giản vì gây chú ý.” – Thiên đáp, nhưng trong thâm tâm nghĩ: Đùa , chẳng cứ dính líu đến cô thì thế nào cũng sẽ lôi kéo một đám đầu óc rỗng tuếch đến quấy rầy ?
Ngọc thẳng , trong ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm:
“Và chính cái lạnh nhạt đó khiến bỏ cuộc .”
Người phục vụ mang cà phê và bánh ngọt . Hơi nóng lan tỏa, mang theo mùi thơm ngào ngạt. Ngọc cắt một miếng bánh, đẩy về phía Thiên:
“Thử , ngon lắm.”
Cậu nếm một chút. Vị ngọt dịu, béo ngậy lan đầu lưỡi. Dù chẳng gì, ánh mắt Thiên thoáng dịu , và Ngọc đủ tinh tế để bắt gặp sự đổi .
Họ khá lâu. Ngọc nhiều, kể về trường lớp, bạn bè, những lời đồn đại xoay quanh . Thiên im lặng lắng . trong cái im lặng , một sự lắng thật sự – điều mà Ngọc từng tìm thấy ở bất kỳ ai khác.
Khi trời chuyển dần sang hoàng hôn, cả hai mới dậy rời quán. Ngọc vén nhẹ tóc, nụ thoáng qua môi:
“Hôm nay vui thật. Cảm ơn cùng.”
Thiên nhắm mắt, khẽ gật đầu, giọng ngắn gọn:
“Ừ. Hẹn gặp ở trường.”
Họ chia hai hướng. Ngọc về phía phố đông, dáng cô nổi bật ánh đèn đường bật sáng. Thiên chọn lối ngõ nhỏ, yên tĩnh hơn. Bóng kéo dài nền gạch ẩm, hòa màn chiều đang ngả xuống.
Cậu thở dài thầm với chính . – Lẽ nên đồng ý. – Cậu nhắm mắt dòng suy nghĩ tiếp tục. – Vì sự yên bình chẳng bao giờ tồn tại lâu, giống như... bây giờ . – Cậu mở khẽ mắt đôi chân đang bước đều cũng dần .
Ý nghĩ dứt, thì vài bóng bất ngờ hiện , chặn ngay mặt.
Một nhóm học sinh đồng phục chỉnh tề, gương mặt đầy thách thức. Dẫn đầu là Lâm Gia Khánh – công tử con nhà giàu, đồng thời là học sinh cùng lớp với Trần Ngọc. Gương mặt tuấn tú của lúc méo mó bởi cơn giận dữ.
“Vương Thiên.” – Khánh kéo dài giọng, mỉa mai – “Mày nghĩ mày là ai mà dám cùng với Trần Ngọc?”
Thiên yên, đôi mắt lạnh như mặt hồ gợn sóng. Ánh mắt khác gì một con ch.ó đang sủa vì lấy mất khúc xương mà dám đụng đến.
Nhóm bạn phía Khánh xì xào, vài kẻ bẻ khớp tay, tỏ rõ ý định mấy .
Khánh tiến thêm một bước, giọng nghẹn bởi ghen tuông:
“Tao để ý Ngọc từ lâu. Còn mày? Một thằng tên tuổi, dựa cái gì mà dám cạnh cô , dám để cô với mày?”
Trong đáy mắt Thiên, bóng tối của mười năm trỗi dậy. Cậu nhắm mắt một thoáng, thở như với chính :
Đấy chính là lý do vì cùng đấy, Trần Ngọc …
Cậu mở mắt, thẳng Khánh. Giọng bình thản, nhưng mang theo sức nặng khiến khí nghẹt thở:
“Cậu định hỏi thế thôi thì… xong ?”
Chỉ một câu như châm thêm dầu ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt trong lòng Khánh. Hắn nghiến răng, giơ tay hiệu.
Đám bạn phía lập tức bước lên, vây quanh, khí đặc quánh sự thù địch.
Bóng đêm buông xuống, con ngõ nhỏ trở thành một cái bẫy.