Khương Điềm Sài Tĩnh , cũng tỉnh táo hơn nhiều, bất mãn với bên điện thoại: “Sao tớ gọi điện cho ? Các đều bỏ tớ trong phòng riêng, mặc cho Lục Chi Đình bắt nạt tớ…”
“Tổng tài Lục bắt nạt ?” Sài Tĩnh thấy Khương Điềm quá đáng , Lục Chi Đình còn cưng chiều cô kịp, thể bắt nạt cô chứ?
“ đó, đau chết!” Khương Điềm bất mãn làu bàu.
Sài Tĩnh Khương Điềm , liền hiểu ý của cô : “Khụ khụ, chẳng lẽ hạnh phúc ? Thể nghiệm xem Tổng tài Lục lợi hại đến nhường nào!”
“…” Cô lợi hại đến nhường nào.
Sài Tĩnh thấy Khương Điềm gì, tưởng là tán thành lời cô , tiếp tục : “Cậu xem hai ở bên , thế nào thì cũng công lao của bọn tớ đúng , chẳng lẽ mời bọn tớ một bữa ?”
Họ quên moi một khoản từ Khương Điềm.
“Các ngại ? Có ngại ? Tối qua đối xử với tớ như thế!” Khương Điềm tiếp tục hừ hừ.
“Cậu mời bọn tớ, tự nhiên sẽ mời. Không so đo với làm gì. À đúng , chuyện studio đàm phán thế nào ?” Sài Tĩnh vẫn quan tâm hơn đến sự phát triển tương lai của cô .
“Anh đồng ý . Mà thì cũng , studio mở, đừng hòng chạy thoát, Cung Vi cũng đừng hòng chạy thoát, nhất định ở bên !” Khương Điềm dựa đầu giường, nghịch nghịch chăn.
“Được thôi! Được thôi!”
Chỉ cần chuyện studio thỏa thuận, bảo họ làm gì họ cũng đều sẵn lòng.
Khương Điềm đang gọi điện thoại, Lục Chi Đình từ lúc nào xuất hiện mặt cô.
Lúc Lục Chi Đình chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, Khương Điềm thấy cứ thế xuất hiện mặt , theo bản năng hét lên: “A!”
Hét xong, liền dùng bàn tay cầm điện thoại che mắt .
Mà điện thoại của cô vẫn cúp máy, khiến cho tiếng hét của cô truyền đến tai Sài Tĩnh.
“Điềm Điềm, ?” Sài Tĩnh lo lắng hỏi, sợ cô xảy chuyện gì.
Nghe thấy tiếng của Sài Tĩnh, cô mới nhớ điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi.
“À, alo, Tĩnh Tĩnh, tớ bây giờ chút chuyện, lát nữa liên lạc nhé.” Nói xong cho Sài Tĩnh bất kỳ phản hồi nào, nhanh chóng cúp điện thoại.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Khương Điềm cúp điện thoại, đàn ông xuất hiện mắt, “Sao mặc quần áo chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sung-the-ong-xa-muon-om/chuong-956.html.]
“Ở mặt vợ tại còn mặc gì chứ?” Lục Chi Đình một cách đương nhiên.
Lời khiến mặt Khương Điềm đỏ bừng: “Đồ cầm thú!”
Lục Chi Đình : “Hơn nữa, tối qua em chỗ nào từng thấy , ừm?”
Khương Điềm thèm để ý đến nữa, trực tiếp chui rúc trong chăn.
Thấy phản ứng của cô, cũng định trêu cô nữa, phòng đồ để quần áo.
Đợi quần áo xong , cũng thấy Khương Điềm dấu hiệu dậy.
“Có dậy ?” Lục Chi Đình đến bên giường, vén chăn lên , mới phát hiện cô nhóc từ lúc nào ngủ trong chăn .
Người đàn ông đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Khi Khương Điềm tỉnh nữa, là buổi trưa.
Cô ngáp ngắn ngáp dài xuống giường, chân chạm đất, bước một bước, liền ngã phịch xuống sàn: “…Cái tên Lục Chi Đình đáng c.h.ế.t , đồ khốn nạn!”
Cô gái sàn, thư giãn một lúc, mới từ từ bò dậy khỏi sàn, cô may mắn là sàn một lớp thảm dày, nếu thì cú ngã chắc chắn sẽ để vết thâm chân.
Là một ngôi , mặc dù nhiều cảnh , cô vẫn chú ý đến hình tượng của . Biết một ngày nào đó nhận thông báo đóng phim truyền hình hoặc điện ảnh thì .
Khương Điềm vệ sinh cá nhân xong, xuống lầu, liền thấy quản gia Châu đang bận rộn trong bếp.
Quản gia Châu động tĩnh, đầu thấy Khương Điềm ở cửa bếp, vẻ mặt lúng túng liền : “Cô chủ tỉnh , cô phòng ăn một lát, hâm nóng cơm cho cô nhé.”
“Vâng ạ.”
Rất nhanh quản gia Châu liền bưng đồ ăn đến mặt cô.
Nhìn chiếc trứng ốp la hình trái tim trong bát, cùng với cháo, Khương Điềm ngẩng đầu hỏi: “Quản gia Châu, đây là do bà làm ?”
Trong ấn tượng của cô, quản gia Châu sẽ làm những món đơn giản hình dạng như thế . lời tiếp theo của quản gia Châu xác nhận suy nghĩ của cô.
“Đây là do thiếu gia làm đấy ạ. Thiếu gia cô chắc chắn sẽ dậy muộn, nên dặn khi cô tỉnh dậy thì hâm nóng cho cô. À đúng , cô chủ, thiếu gia khi dặn khi cô chủ tỉnh dậy thì gọi điện cho thiếu gia ạ.” Quản gia Châu .
“Anh là chuyện gì ?” Khương Điềm nhét miếng bữa sáng hình trái tim miệng, hỏi.
Quản gia Châu lắc đầu, : “Cô chủ , cô vẫn nên tự gọi điện hỏi thiếu gia ạ, chuyện của thiếu gia là chúng thể hỏi han ạ.”