“Tôi lý sự cùn thế nào?” Lục Chí Đình : “Mấy ngày nay, dỗ dành thế nào em cũng thèm để ý đến , em đừng gặp mặt , lời em, gặp mặt, nhưng em thì Khương Điềm?”
“Anh là ? Anh gặp mà gặp Bạch Nhiên ? Trước khi trách móc khác thể tìm hiểu rõ tình hình ?”
“Tôi chỉ tin những gì thấy.” Lục Chí Đình .
Bạch Nhiên ghế sofa hai họ cãi , họ cãi càng dữ dội, càng vui mừng, đợi đến khi thật sự cãi đến mức chia tay, mới thể ngư ông đắc lợi.
“Khả năng lý sự cùn của thật sự thua kém một vài phụ nữ nào.” Khương Điềm chế giễu Lục Chí Đình : “Nếu , em !” Cô hất tay Lục Chí Đình định ngoài.
“Em cần , !” Lục Chí Đình kéo Khương Điềm , hầm hầm bỏ ngoài.
Khương Điềm tức giận trừng mắt bóng lưng Lục Chí Đình, đầu thấy Bạch Nhiên hả hê, cô liếc Bạch Nhiên một cái: “Anh cũng !”
Bạch Nhiên bất lực, định dậy, thì thấy Lục Chí Đình mới ngoài .
Lục Chí Đình liếc Bạch Nhiên một cái đầy hung ác, đến mặt Khương Điềm.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Thấy Lục Chí Đình ngoài , Khương Điềm vui : “Không bảo ? Sao ?”
Lục Chí Đình gì, bế Khương Điềm lên ngoài: “Muốn thì cùng !”
“Anh làm gì ?!” Khương Điềm kinh hãi kêu lên: “Lục Chí Đình buông !”
Lục Chí Đình gì, bế Khương Điềm ngoài, khỏi văn phòng Khương Điềm dám vùng vẫy mạnh nữa, cô vùi đầu lòng Lục Chí Đình, nhỏ giọng : “Vẫn còn ở công ty đó, đặt em xuống , nhanh lên.”
“Bây giờ đặt em xuống thì em càng hổ hơn ?” Lục Chí Đình : “Đừng chuyện, sợ mất mặt thì đừng động đậy.”
Khương Điềm nữa, khỏi cổng công ty lập tức bắt đầu vùng vẫy: “Lục Chí Đình bệnh ? Em bảo tự , đưa em ngoài làm gì?”
Mở cửa xe đặt Khương Điềm ghế phụ, Lục Chí Đình : “Anh thì cái tên họ Bạch đó chẳng sẽ quang minh chính đại ở riêng với em ? Anh mới ngu như .”
“Ấu trĩ!” Khương Điềm liếc Lục Chí Đình một cái : “Em và Bạch Nhiên bất kỳ quan hệ nào, cần lo lắng chuyện .”
“Anh .” Lục Chí Đình ghế lái: “Anh em sẽ làm như , nhưng thấy em và Bạch Nhiên ở cùng là thấy khó chịu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sung-the-ong-xa-muon-om/chuong-62.html.]
“Anh cũng điều ?” Khương Điềm đột nhiên tức giận: “Vậy hẳn em đối mặt với Tô Bội tại tức giận chứ? Nhất định chuyện tương tự xảy với thì mới thấu hiểu cảm giác ?!”
Lục Chí Đình ngây , đột nhiên hiểu điều Khương Điềm luôn với là gì, yết hầu di chuyển lên xuống: “Là nghiêm
túc quan tâm đến cảm nhận của em, xin Điềm Điềm, nhất định sẽ xem xét đến điều đó, em thể tha thứ cho ?”
Khương Điềm ngoài cửa sổ gì.
Lục Chí Đình mở dây an thắt xong, dậy ôm lấy Khương Điềm, khàn giọng : “Em tha thứ cho , nhất định sẽ đặt em lên hàng đầu, ừm?”
Anh dụi dụi hõm cổ Khương Điềm: “Đây cũng là đầu tiên thích một , nhiều lúc suy nghĩ chu đáo, hy vọng em thể nhắc nhở , cho làm sai ở , nhất định sẽ sửa ngay lập tức, tha thứ cho , Điềm Điềm?”
“Đưa em về khách sạn.” Khương Điềm chỉ một câu duy nhất.
Lục Chí Đình dùng ánh mắt đáng thương Khương Điềm, Khương Điềm chỉ thẳng gì, thở dài, thắt dây an , khởi động xe chạy về phía khách sạn.
Đến khách sạn, Khương Điềm vẫn yên động đậy, Lục Chí Đình Khương Điềm: “Em, về ?”
“Em vẫn tha thứ cho , nên cần giúp em làm một việc để em tha thứ cho .” Khương Điềm .
Vốn dĩ vẫn đang vẻ mặt u sầu, Lục Chí Đình mắt lập tức sáng lên: “Được, em làm gì? Làm gì cũng !”
“Mở cửa xe.”
“Được.” Lục Chí Đình lập tức xuống xe.
Lục Chí Đình đóng cửa xe bên Khương Điềm nhịn bật , Lục Chí Đình mở cửa xe bên cô cô lập tức trở vẻ mặt lạnh lùng .
“Anh cần đỡ em xuống ? Hay là bế em khách sạn?” Lục Chí Đình vội vàng .
“Không cần , em chỉ đơn giản thu dọn quần áo thôi.” Khương Điềm : “Anh cứ đợi ở đây là , em tự .”
--- Chương 39 ---
Tôi chỉ tin những gì thấy