“Sao Điềm Điềm giận dữ thế, thích quà ?” Chưa đợi cô trợ lý về, Bạch Nhiên đến .
Khương Điềm thấy lập tức nổi giận: “Quà gửi ?! Mang về !
”
“Không thích ? Vậy sẽ gửi thêm cái khác đến.” Bạch Nhiên thèm đống quà chất đống : “Nhất định sẽ thứ em thích.”
Vậy là những tiền đều chung một lối suy nghĩ ? Lời Lục Chí Đình mới mấy hôm , Khương Điềm đỡ trán: “Nói thật, lời em đủ rõ ràng chứ? Mang về , đừng để em .”
“Sao chuyện Lục Chí Đình làm , đổi là thì ? Điềm Điềm, trong lòng em kém Lục Chí Đình đến thế ?” Bạch Nhiên cô, ánh mắt tràn đầy sự lạc lõng.
Khương Điềm sẽ điều làm cảm động, cô ngẩng đầu dứt khoát : “Các gì để so sánh cả, Lục Chí Đình là thích, là cái thá gì?”
“Tôi, là cái thá gì ?” Bạch Nhiên cúi đầu lẩm bẩm lặp lời cô: “Thì trong lòng em, hề chút tồn tại nào ?”
“, sai, hề chút tồn tại nào, mang đồ của nhanh lên!” Khương Điềm , cô thật sự lãng phí thời gian với Bạch Nhiên một chút nào.
Bạch Nhiên đột nhiên , thê thảm: “Được, hiểu , sẽ , tin rằng, chỉ cần kiên trì, em nhất định sẽ ở bên .”
Khương Điềm lườm nguýt một cái, mà cố chấp thế! Không thèm để ý đến Bạch Nhiên nữa, về bàn làm việc bắt đầu chuẩn công việc buổi sáng.
Bạch Nhiên đẩy quà sang một bên, tạo cho một chỗ , xuống ghế sofa, rút điện thoại bấm lách tách một lúc, cất điện thoại, chớp mắt Khương Điềm làm việc.
Khương Điềm thu dọn xong ngẩng đầu lên, phát hiện Bạch Nhiên đang giữa đống quà, giống như một linh vật, theo bản năng bật , khóe môi định cong lên, đột nhiên phát hiện gì đó đúng: “Sao vẫn còn ở đây?”
--- Chương 38 ---
Đuổi như đuổi chó
“Tôi gọi điện cho đến mang quà .” Bạch Nhiên .
“Tôi hỏi ?” Khương Điềm : “Anh còn sẽ gọi bảo vệ đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sung-the-ong-xa-muon-om/chuong-61.html.]
“Đừng tuyệt tình thế mà Điềm Điềm, sẽ làm phiền em làm việc , chỉ là em thôi.” Bạch Nhiên .
Đinh Thành ngang qua văn phòng liếc một cái, sợ đến mức vội vàng rút điện thoại báo cáo cho Lục Chí Đình.
Vừa gọi điện thoại cho Khương Điềm xong, Lục Chí Đình càng nghĩ càng thấy đúng, đang đường đến , liếc qua tin nhắn Đinh Thành gửi tới, tăng tốc độ xe, liên tiếp vượt mấy đèn đỏ đến cổng công ty Trang trí Thịnh Thiên.
Đinh Thành chú ý động tĩnh trong văn phòng, ngoài qua cửa sổ, xe của Lục Chí Đình đến, lập tức chạy đón: “Lục tổng, cuối cùng cũng đến , Bạch vẫn còn trong văn phòng của chị Điềm Điềm đó.”
“Ừm.” Lục Chí Đình sải bước , với Đinh Thành: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn cần cảm ơn, vì hạnh phúc của chị Điềm Điềm là việc nên làm.” Được Lục đại thiếu gia của tập đoàn Lục Thị cảm ơn gần như thể sánh ngang với hai tháng tiền thưởng, chỉ hối hận mang theo bút ghi âm để ghi .
Những món quà gửi đến mang , nhưng Bạch Nhiên mặt dày chịu rời , ánh mắt gần như dán chặt lên Khương Điềm.
Khương Điềm hít một , cầm điện thoại lên định gọi bảo vệ, Lục Chí Đình đột nhiên mở cửa bước , Khương Điềm giật : “Sao đến đây?”
“Anh đến, để hai lén lút qua ?” Lục Chí Đình lạnh lùng .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Lục Chí Đình cái gì?!” Khương Điềm tức đến bật dậy: “Sao chuyện khó ?”
“Hừ!” Lục Chí Đình hừ lạnh một tiếng: “Chúng mới chỉ cãi vài ngày, mà em và thiết đến mức ? Còn đến mức tặng quà nữa chứ.”
“Trong lòng em là như Lục Chí Đình?” Khương Điềm : “Chúng cãi vì ai, vì Tô Bội ? Đừng em và Bạch Nhiên quan hệ gì, cho dù quan hệ, Lục Chí Đình cũng tư cách như !”
“Anh ! Tôi thấy !!” Khương Điềm chỉ ngoài cửa.
Lục Chí Đình giận dữ Khương Điềm nhúc nhích.
“Tai nào của thấy quan hệ với ? Mắt nào của thấy che chở ? Lục Chí Đình thấy thật sự thể lý lẽ , và thật sự chẳng gì để nữa!” Thấy Lục Chí Đình nhúc nhích, Khương Điềm cầm điện thoại đeo túi xách lên định .
Lục Chí Đình giữ chặt Khương Điềm : “Nói là ?”
“Tôi và chẳng gì để nữa! Anh bây giờ căn bản là
đang lý sự cùn!” Khương Điềm dùng sức vùng vẫy bàn tay Lục Chí Đình đang giữ cô.