Đinh Thành nhanh chóng trở phòng làm việc, trái tim vẫn treo ngược cũng dần thả lỏng hẳn. Trong tay vẫn cầm xấp hồ sơ khiến đồn cảnh sát. Nếu vì tức giận, chỉ hận thể ném thẳng xấp hồ sơ trong tay thùng rác. Cuối cùng, vẫn đành miễn cưỡng gạt bỏ ý nghĩ kỳ lạ đó, thấp giọng lầm bầm với bên cạnh.
--- Chương 372 ---
Lo lắng
“Tôi thật sự diễn tả suy nghĩ trong lòng thế nào. Nếu vì chị Điềm thì chắc chắn …”
Lời còn kịp xong, cửa phòng làm việc một nữa đẩy từ bên ngoài. Khương Điềm lắc lắc tấm thẻ nhỏ trong tay, hớn hở nhắc nhở Đinh Thành: “Vừa nãy khi , một chuyến. Thứ bây giờ đang trong tay đây. Nếu thì cùng .”
Quả nhiên, một câu của Khương Điềm khiến Đinh Thành bật dậy khỏi ghế, nhanh chóng chạy đến bên cô, chẳng màng suy nghĩ, vội vàng kéo bên cạnh trong.
Gần đây tâm trạng của Đinh Thành đổi thật sự quá lớn. Vừa nãy còn mặt đầy phẫn nộ, chỉ hận thể bóp c.h.ế.t , mà chỉ một câu của Khương Điềm khiến hưng phấn đuổi theo trong.
Đóng cửa văn phòng phía , Đinh Thành vẫn chống hai tay lên bàn làm việc mặt, ngừng thúc giục đang mặt : “Anh xin điện thoại đúng ! Vậy rốt cuộc là mau đưa cho đây!”
Khương Điềm chỉ thờ ơ đặt tấm thẻ trong tay lên bàn, đó gõ nhẹ lên mặt bàn mặt, lầm bầm nhỏ: “Tôi nghĩ chắc chắn hiểu những gì sắp , cái tập tài liệu mang về cho tính xử lý thế nào đây?”
Lần đầu tiên thấy ánh mắt lạnh lùng như của Khương Điềm, Đinh Thành hầu như chút ngập ngừng tươi giải thích: “Chị yên tâm, tài liệu chuẩn xong cả , nhưng vẫn còn một chuyện cần làm phiền chị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sung-the-ong-xa-muon-om/chuong-595.html.]
Những đề nghị và suy nghĩ hiện tại của Đinh Thành trong mắt Khương Điềm chẳng ý nghĩa gì. Dù thì, nãy ai là bụng kéo khỏi đồn cảnh sát? Chính là cô, chính là cô mà! Không ngờ bây giờ vẫn còn mặt mũi ở đây những lời vớ vẩn . Trong lòng Khương Điềm khỏi cảm thấy phiền muộn, đành trừng mắt mặt, thấp giọng hỏi vặn: “Anh còn mặt mũi gì mà với những lời ? Nếu vì thì bây giờ chắc chắn vẫn đang chịu ánh mắt khinh bỉ trong đồn cảnh sát !”
Đột nhiên uy h.i.ế.p như , Đinh Thành đành miễn cưỡng nuốt những lời định giải thích bụng, nhanh tay rút tấm giấy nhỏ đặt bàn mặt nhét túi, lầm bầm nhỏ: “Vậy chị yêu cầu gì cứ thẳng . Dù thì cũng dám cãi với chị, kẻo tới làm chuyện gì mất mặt thì thật sự ai ở đồn cảnh sát giải cứu nữa .”
Mặc dù cách giữa hai xa, Khương Điềm vẫn rõ những lời lẩm bầm của là gì, cuối cùng cũng tiếp nữa.
Cô liền thẳng toẹt với mặt những suy nghĩ trong lòng: “Anh chắc chắn nhắm trúng cảnh sát trẻ đó ? Vừa nãy lúc xin điện thoại hé lộ một chút, nhưng ngờ sắc mặt đối phương cho lắm. Tôi là bỏ , ngàn vạn đừng ý đồ với trai thẳng, nếu thì chịu kết cục bi thảm hơn chắc chắn là đấy.”
Thật , dù Khương Điềm thì Đinh Thành cũng hiểu rõ chuyện, cuối cùng chỉ bực bội mặt nhanh chóng bước ngoài.
Ngay khi Khương Điềm còn đang băn khoăn câu tiếp theo thế nào thì Đinh Thành vẻ những lời đó nữa, liền nhanh chóng bước ngoài.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trơ mắt cửa văn phòng đóng từ bên ngoài, Khương Điềm vẫn chút bất lực, diễn tả suy nghĩ trong lòng thế nào, dù thì tình cảnh hiện giờ thật sự khó mà xử lý.
……
Lục Tâm Mông Nguyên Tiêu xuất hiện mặt vẫn nén nổi sự nghi hoặc trong lòng. Chẳng đây đàn ông luôn quấy rối Khương Điềm ? Vậy tại bây giờ đột nhiên xuất hiện ở đây?
Đương nhiên, ý nghĩ trong lòng còn kịp thì Nguyên Tiêu đưa tờ phiếu hẹn mà y tá đưa cho tay mặt: “Không cần tò mò đến đây để gây rắc rối cho cô . Ở thành phố , cô cũng coi là một trong những nhà tâm lý hàng đầu . Nếu vấn đề tâm lý mà đến tìm cô thì chắc chắn là vấn đề về đầu óc .”
Lục Tâm Mông nhận lấy tờ giấy đưa vẫn kiềm chế suy nghĩ trong lòng. Người đàn ông trông chẳng giống bệnh tâm lý chút nào, cứ ăn lưu loát như mà.