“Cho dù thật sự cần mời, thì ít nhất cũng dặn dò là giờ tan làm chứ! Bây giờ còn một tiếng nữa mới đến giờ tan làm, mà cái studio trống .”
Thu nhập của studio Khương Điềm đối với Lục Cẩn Đường chỉ là hạt cát trong sa mạc. Lý do ủng hộ cô mở studio cũng chính là ủng hộ công việc của cô.
--- Chương 340 ---
Công ty sắp đổi chủ?
Anh căn bản hề để tâm đến thái độ đó của Khương Điềm. Anh tùy ý xua tay: “Đừng bận tâm, thiệt hại hôm nay cứ tính hết lên đầu . Đến lúc đó sẽ trực tiếp chuyển tài khoản công ty em.”
Thực , dạo gần đây chỗ nào cần dùng cả, nhưng nếu họ hình thành thói quen lười biếng như , thì cô thể sẽ thật sự yên tâm .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cô đầu, tặng cho một cái lườm nguýt đến tận trời, theo đó nghiêm khắc nhắc nhở bên cạnh: “Sau bất cứ chuyện gì của studio em, đừng can thiệp quá nhiều, nếu thì đừng trách em khách sáo với đấy.”
Thấy thái độ của Khương Điềm sắc bén, nét mặt khó coi, Lục Cẩn Đường thấy thế liền dừng đúng lúc. Anh gật đầu thuận nước đẩy thuyền đồng ý, nhưng trong lòng là một suy nghĩ khác.
“Em yên tâm, bất kể studio của em xảy bất cứ chuyện gì, chỉ cần em mở lời nhờ giúp, sẽ vĩnh viễn can thiệp công việc của em.”
Cuối cùng cũng nhận câu trả lời mong từ miệng Lục Cẩn Đường, Khương Điềm mới thả lỏng lòng nhiều. Cô xoa xoa mấy cái dày đang đói và quặn, thúc giục bên cạnh:
“Nhanh lên , nếu chúng đến trung tâm thành phố thì chắc chắn sẽ gặp giờ tan tầm buổi tối. Trên đường tốn thời gian , nếu đến đó mà còn xếp hàng chờ thì thà thẳng đến chỗ khác ăn còn hơn.”
Đối mặt với sự chê bai của Khương Điềm, Lục Cẩn Đường nào dám dễ dàng đắc tội mắt. Anh vội vàng gật đầu, kéo bên cạnh nhanh chóng ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sung-the-ong-xa-muon-om/chuong-546.html.]
Suốt dọc đường, Khương Điềm tựa lưng ghế, chú ý cảnh vật ngoài cửa sổ ngừng lùi . Càng về phía , vị trí càng hoang vắng, khiến Khương Điềm vô cớ cảm giác Lục Cẩn Đường tìm một nơi “khỉ ho cò gáy” để bán cô .
Nghĩ đến đó, cô nhịn đầu Lục Cẩn Đường đối diện, khó khăn nuốt nước bọt, cố gắng khiến giọng điệu của giống như đang chất vấn .
“Cái, cái chỗ cũng quá hẻo lánh một chút ! Chẳng lẽ Trương Tiêu tùy tiện tìm một địa chỉ để lừa ? Anh xem chỗ cách trung tâm thành phố xa đến , chúng vẫn nên tìm một chỗ khác để ăn thì hơn!”
Lục Cẩn Đường kẻ ngốc, làm thể Khương Điềm những lời đó ý gì. Anh đưa một tay nắm lấy cổ tay Khương Điềm bên cạnh, khẽ dùng sức, coi như đang an ủi cô.
“Em yên tâm , bây giờ vẫn nỡ vứt em nơi hoang vu hẻo lánh để cho sói ăn thịt . Chúng cứ thêm một đoạn nữa xem chỗ nào sầm uất hơn , nếu thì chúng sẽ đầu về ngay. Anh sẽ để em chịu bất cứ mối đe dọa nào .”
Lời của khiến trái tim Khương Điềm đang treo lơ lửng thả lỏng. Cô siết tay đối phương, ánh mắt kiên định gật đầu đáp : “Được, chỉ cần ở bên cạnh em, thì dù đến nơi hoang vu hẻo lánh để cho sói ăn cũng cả, bởi vì em tin nhất định sẽ nghĩ cách để bảo vệ em.”
“Không ngờ hình tượng của trong lòng em cao lớn uy mãnh đến , thật sự nên vui nên xúc động đây!”
Hình tượng cao lớn vĩ đại như cũng chỉ vì câu của Lục Cẩn Đường. ngờ còn dám “thuận nước đẩy thuyền” hỏi những lời . Khương Điềm một nữa trở về trạng thái uể oải, tựa lưng ghế.
Có lẽ vì một ngày nghỉ ngơi , Khương Điềm thể kiểm soát cơn buồn ngủ mơ màng nữa, cứ thế dựa bên cạnh ngủ .
Chiếc xe dừng định cửa quán ăn yên tĩnh mà Trương Tiêu . Lục Cẩn Đường đầu im lặng suốt dọc đường, do dự hồi lâu vẫn từ bỏ ý định gọi cô dậy. Anh nhặt chiếc áo vest ghế khoác lên cô.
Thấy bên cạnh lẽ cũng sẽ tỉnh dậy sớm, sợ cô đói khi tỉnh giấc, nhẹ nhàng đóng cửa xe bước quán. Lúc mua đồ mang , cố ý nhờ chủ quán giúp gói thêm mấy túi giữ nhiệt.
Đóng cửa xe, bật điều hòa, Lục Cẩn Đường tiếp tục kiểm tra tài liệu trong email. Ánh mắt liếc ngang luôn chú ý đến chiếc áo khoác đang đắp Khương Điềm. Tư thế ngủ của cô gái thật sự cần sửa , mới bao lâu mà chiếc áo rơi bốn năm . Trong xe dù bật điều hòa cũng lạnh, thật sự nỡ để Khương Điềm bệnh một chút nào.