Khương Điềm cũng dễ chọc. Nếu công ty của cô vẫn chỉ thuộc loại cuối bảng, thì làm thể bỗng chốc trở thành miếng mồi ngon trong mắt nhiều như chứ. "Lâu như , chuyện của Giám đốc chắc cũng xong nhỉ? Cô bảo điện thoại ."
"Trưởng phòng, em là bạn gái của Hùng Thiên, bây giờ vẫn đang bận. Nên nếu cô chuyện gì thì cứ thẳng với em là , cần làm phiền Hùng Thiên ." An Mật .
"Cô yên tâm An Mật, tìm Giám đốc chỉ để chuyện công việc thôi, nên cô cần căng thẳng. Huống hồ cô đấy, cô còn hiểu rõ chuyện công việc, với cô, cô chắc cũng hiểu nhỉ?"
Đây là nguyên văn lời An Mật . Khương Điềm đến thế, nếu An Mật còn giải thích thì sẽ quá giả tạo. Cô ngừng một chút, : "Vậy Trưởng phòng chờ một lát, em gọi ."
Chờ hai phút, Chu Hùng Thiên tới bắt máy.
"Điềm Điềm."
Đối với Chu Hùng Thiên, Khương Điềm cần vòng vo làm gì, cô thẳng thừng: "Công ty giờ nông nỗi cũng chẳng gì nữa, chỉ là Giám đốc nếu dỗ bạn gái vui vẻ thì đề nghị nên mở thêm một công ty nữa để bạn gái chơi đùa."
"Xin Điềm Điềm, chuyện đúng là của , là do nhất thời sơ suất nên mới dẫn đến chuyện ..."
"Mọi chuyện đến nước thì dù thêm cũng chẳng ích gì. Tình hình công ty sẽ tự giải quyết, cúp máy đây."
Khương Điềm cũng thể oán trách ai. Cô đặt điện thoại xuống, liếc báo cáo tài chính thở dài, bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo làm gì.
Phía Chu Hùng Thiên, đặt điện thoại xuống, An Mật sáp gần, đôi mắt ướt đẫm, nghẹn ngào : "Em xin , tất cả là của em. Đều tại em quá tùy hứng nên Trưởng phòng mới giận như ."
"Mật Mật, , của em. Điềm Điềm cũng là năng lực, tin rằng cô nhất định sẽ xử lý thôi." Chu Hùng Thiên vội vàng an ủi cô .
"Thật ạ?" An Mật nức nở từng tiếng, tỏ vẻ vô cùng tủi .
Chu Hùng Thiên đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt cô . "Đương nhiên là thật , em cứ yên tâm , đừng nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sung-the-ong-xa-muon-om/chuong-497.html.]
An Mật mắt đẫm lệ gật đầu. "Vậy thì quá. tình hình công ty cũng liên quan đến em, đợi em đến công ty, Trưởng phòng giận em ạ?"
"Trách nhiệm lớn nhất của chuyện là em, mà là những rõ ràng em chẳng hiểu gì mà lúc ký hợp đồng nhắc nhở em. Đi, bây giờ đưa em đến công ty, đến nơi sẽ giải thích rõ ràng với cô , cô sẽ hiểu cho em thôi." Chu Hùng Thiên .
" mà..." An Mật thôi.
"Sao thế?" Chu Hùng Thiên hỏi.
"Không gì." An Mật lắc đầu.
Cái kiểu làm làm mẩy giả vờ thờ ơ tác dụng với Chu Hùng Thiên, khiến An Mật tỏ bận tâm đến chuyện cô nhưng làm phiền Chu Hùng Thiên.
“Sao thế Mật Mật? Nếu em chuyện gì thì cứ với , đừng kìm nén trong lòng, thể giúp em giải quyết thì nhất định sẽ giải quyết cho em. em cứ gì, tự kìm nén trong lòng khó chịu thì chuyện cũng giải quyết đúng ? Em cho , thể giúp em thì nhất định sẽ làm.” Chu Hùng Thiên quan tâm .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
An Mật dừng hai giây, dường như đang do dự, đó mới miễn cưỡng : “Thật cũng chuyện gì to tát, chỉ là hồi em mới quen , bọn họ cứ khinh thường em.”
“Đồng nghiệp trong công ty ? Sao họ khinh thường em?”
An Mật hít một thật sâu: “Hay là em nữa , cũng chuyện gì lớn, nhịn một chút là , em tự chịu đựng .”
“Mật Mật, là bạn trai của em, chuyện gì mà thể với ? Cứ một kìm nén trong lòng, thế thì , bạn trai chẳng là vô dụng ?”
“Thôi , em cho .” An Mật thở dài một tiếng: “Thật cũng chuyện gì lớn, chỉ là khi em quen , trong công ty đều nghĩ em chỉ ham tiền của nên mới ở bên . Tuy họ thẳng mặt, nhưng thỉnh thoảng em vẫn , nên trong lòng buồn.”
“Quá đáng thật!” Chu Hùng Thiên tức giận : “Sao bọn họ thể nghĩ về em như !”
“Thật loại chuyện cũng đáng gì, dù phận của cũng ở đó , bất cứ ai ở bên chắc chắn cũng sẽ dư luận như , em tự điều nên cũng để tâm đến mấy chuyện đó.”