“ , chắc chắn hiếm, nhưng tại chỉ tìm thấy tên của mà tìm thấy tên của ông chứ?” Khương Điềm thắc mắc.
“Vậy khả năng hai là cùng một ?” Chị Lệ hỏi, “Trùng tên trùng họ còn cùng là doanh nhân thì đành, đằng còn ở cùng một thành phố, hơn nữa họ hiếm gặp, tỉ lệ sánh ngang với việc trúng độc đắc .”
là tỉ lệ hiếm đến mức thể mua vé . Khương Điềm vốn nghĩ sẽ hỏi khi gặp , nhưng ý nghĩ nảy cô phủ nhận. Không thể hỏi , vạn nhất nếu thực sự là cùng một thì ông sẽ cảnh giác, hơn nữa ông còn , nếu để đó phát hiện thì sẽ khó xử lý.
“Nếu là doanh nhân thì chắc chắn sẽ ảnh. Chị xem thử tìm ảnh của cả hai , chẳng sẽ sự khác biệt ngay ?” Chị Lệ đưa lời khuyên.
“Ảnh…” Khương Điềm lẩm bẩm, “Không , nhưng giờ chỉ cách để điều tra thôi.”
Chị Lệ hỏi thêm gì khác, thấy Khương Điềm còn điều gì thì đặt tài liệu xuống rời .
Khương Điềm hỏi bạn về ảnh của sếp , nghĩ một lát nhắc nhở bạn: nếu tìm thì thôi, đừng hỏi khác, kẻo khiến nghi ngờ.
Cậu bạn nhắn rằng sếp của họ ít khi đến công ty, và ngoài văn phòng của sếp thì treo ảnh sếp ở bất kỳ nơi nào khác. Dù đây cũng là một công ty game nhỏ, game nạp tiền, nên quá câu nệ. Việc treo ảnh ở sảnh văn phòng cũng gì đáng .
--- Chương 289 ---
Cuộc đối đầu giữa hôn phu và hôn thê
Khương Điềm tuy chút thất vọng nhưng cũng đành chịu, trong lòng vẫn dấy lên nghi ngờ về phận của vị khách hàng và sếp của bạn .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Thiết kế sư tham gia chương trình kỹ thuật trưởng thành hơn nhiều so với Hiểu Hồng, Khương Điềm cũng yên tâm về cô . Một tuần khi chương trình bắt đầu , khi cô nộp bản thiết kế cho tổ chương trình, Khương Điềm kiểm tra một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sung-the-ong-xa-muon-om/chuong-463.html.]
Khương Điềm yên tâm nghĩa là họ nhất định sẽ thắng, dù đối thủ đổi. Lần , đối thủ và công ty của họ ngang tài ngang sức. Thiết kế sư của Khương Điềm thua đối phương với cách biệt một phiếu.
Khi thiết kế sư bước xuống sân khấu, cô thất vọng. Khương Điềm dù chuẩn tâm lý từ nhưng khi thua vẫn cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Tuy nhiên, cô thể biểu lộ ngoài, nếu cô thất vọng thì tinh thần cả đội sẽ thể vực dậy nổi nữa, dù họ khó khăn mới khích lệ ý chí chiến đấu của .
“Không , chỉ là thua một phiếu thôi mà, lẽ khán giả là lẻ nên mới thế. Điều chứng tỏ năng lực hai bên chúng tương đương , huống hồ chỉ cách một phiếu, đến vòng cuối cùng chúng cũng dễ dàng bám sát và vượt lên.” Khương Điềm an ủi.
“Là do em thể hiện , đáng lẽ lúc đó em nên nhắn tin cho chị để xin tham gia chương trình .”
Thiết kế sư là một cô gái trạc tuổi Khương Điềm, việc buồn bã khi gặp chút trở ngại cũng là điều bình thường.
Khương Điềm vội vàng bác bỏ lời cô , “Đừng nghĩ như , đây mới chỉ là cách biệt một điểm thôi. Lúc đó nhiều nhắn tin cho chị, nhưng chị thể chọn em tham gia tiên giữa bao nhiêu như là vì chị thấy em thực lực. Đừng vì một thất bại nhỏ mà nản lòng thoái chí, chỉ một điểm thôi, lên điều gì cả.”
Sau khi rót một tràng những lời động viên, cuối cùng cô thiết kế sư cũng dịu nhiều. Cô còn mời Khương Điềm ăn riêng, ngừng an ủi. Mãi cho đến khi đưa tiễn xong cô thiết kế sư, Khương Điềm mới thở phào nhẹ nhõm bước lên xe của Lục Cẩn Đường để về nhà.
Vì nãy ở nhà hàng cứ liên tục, Khương Điềm đến khô cả cổ họng và cảm thấy nóng bực, nên cô mở cửa sổ cho thoáng khí. Vừa mở cửa sổ , cô bất chợt thấy một bóng quen thuộc, đó là Bạch Nhiên. Bên cạnh Bạch Nhiên còn một nữa, chính là vị khách hàng sẽ tham gia chương trình .
Hai họ đang tòa nhà chuyện, Khương Điềm chợt nhớ điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại chụp vài tấm ảnh về phía hai .
“Có chuyện gì ?”
Khương Điềm những bức ảnh trong điện thoại, đóng cửa sổ , “Vị khách hàng ăn ảnh, đây lúc làm việc sợ gây nghi ngờ nên em chụp. Giờ cuối cùng cũng cơ hội .”
“Cái gì?” Lời của Khương Điềm đầu cuối, Lục Cẩn Đường xong cau mày, “Ý gì? Em chụp ảnh ông làm gì?”