Vừa thế, Khương Điềm liền nhớ , “Trưởng lão Nguyên, xin , trong điện thoại giọng. Ông chuyện gì ạ?”
“Là như thế cô bé, cô thời gian , gặp cô một chút.” Trưởng lão Nguyên .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Khương Điềm chần chừ một chút, đó trả lời: “Vâng, gặp ông ở ạ?”
“Cứ ở quán cà phê ngay góc đường viện dưỡng lão , già quên mất tên là gì , dù thì cô đến đó là sẽ thấy thôi. Hai tiếng nữa đợi cô ở đó.”
“Vâng, sẽ đến thời gian đó.” Khương Điềm trả lời.
Cúp điện thoại, Khương Điềm suy nghĩ một chút, cầm điện thoại lên nhắn tin cho một , đó gấp điện thoại bắt đầu dọn đồ.
Khương Điềm cố tình đến quán cà phê sớm hơn mười phút, thấy vệ sĩ ở cửa là vẫn đến đủ sớm. Cô vội đẩy cửa bước , quả nhiên thấy Trưởng lão Nguyên đang bên trong ăn đồ ngọt.
Khương Điềm vội vàng về phía đó, “Để ông đợi lâu… .”
Trên bàn ngoài đồ ngọt còn hộp đồ ăn mang . Khương Điềm lúc mới hiểu đến muộn cũng Trưởng lão Nguyên đến quá sớm, ước chừng ông ở đây từ lúc gọi điện cho cô .
Thấy Khương Điềm đến, Trưởng lão Nguyên đẩy một đĩa đồ ngọt đến mặt Khương Điềm, : “Cô bé đến , đây, đặc biệt gọi cho cô đấy.”
“Cảm ơn ông.” Khương Điềm mấy đĩa trống bàn, ăn cơm xong ăn mấy đĩa điểm tâm, cái của cô chắc là gọi nhiều quá ăn hết, nên cũng từ chối, “ ông gọi cháu đến là chuyện gì ạ?”
“Cũng chuyện gì lớn. Tôi cô đang chương trình?” Trưởng lão Nguyên hỏi.
“Không hẳn là cháu ạ, mà là nhà thiết kế của công ty cháu. Cháu chỉ tham gia một , vẫn là vì yên tâm về cô nhân viên nhỏ của cháu nên mới đến thôi.” Khương Điềm trả lời.
Trưởng lão Nguyên gật đầu, “Thế , cô đột nhiên nghĩ đến việc chương trình? Chương trình do Nguyên Thị đầu tư, thằng nhóc Nguyên Tiêu dụ dỗ cô ký hợp đồng ?”
Khương Điềm trong lòng gật đầu lia lịa, đúng , chính là thế đó. Ngoài mặt thì cô , “Không chuyện đó ạ. Cháu lớn thế còn lừa ? Đương nhiên là cháu tự ký mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sung-the-ong-xa-muon-om/chuong-450.html.]
“Thật ?” Ông Nguyên chút tin, “Thôi , chỉ hỏi con là Nguyên Tiêu dạo đến tìm con ? Thằng bé làm chuyện gì xa ?”
“Chuyện ?” Khương Điềm ngây , làm gì ai con cháu nhà như , hơn nữa xem còn nghiêm túc. Mặc dù Nguyên Tiêu thường xuyên đến tìm Khương Điềm thật, nhưng Khương Điềm hiểu rõ Nguyên Tiêu, cũng sẽ cố ý điều tra , nên đối với những chuyện như cô rõ lắm.
Thế là Khương Điềm thành thật .
Ông Nguyên vẫn vẻ tin, liên tục hỏi hỏi mấy là thật . Khương Điềm vẻ mặt của ông Nguyên làm cho chút bực , “Ông Nguyên, cháu nghĩ nếu ông gì tin thì thể tự hỏi. Cháu cũng chỉ là ngoài mà thôi. Nguyên Tiêu là tằng tôn của ông, ông nên tin mới . Hơn nữa, dù tin thì cũng đến lượt cháu là ngoài kể lể.”
Thấy Khương Điềm vẻ giận, ông Nguyên cẩn thận quan sát cô một lúc. Khương Điềm ông đến khó hiểu, định thì ông Nguyên : “Tôi chỉ hỏi thôi mà, con bé giận ? Vậy hỏi nữa, hỏi nữa.”
“Cháu nghĩ đây là vấn đề ông hỏi , mà là giữa với nên sự tin tưởng. Ông ngay cả của cũng tin, cháu chỉ là bày tỏ chút ý kiến của , nếu gì mong ông bỏ qua.”
“Không , con vấn đề gì cả.” Ông Nguyên , “ mà con bé, con thấy sống mệt mỏi ?”
Khương Điềm hỏi đến cứng họng. Lúc nãy cô chỉ là tiện miệng thôi. Nếu mệt thì chắc chắn là mệt, tuổi cao như còn quản lý công việc của công ty.
Không chỉ , còn đề phòng hậu bối nhăm nhe tài sản của ông. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy mệt , nhưng ông Nguyên trông giống dễ mệt mỏi, cho dù là ông vẫn sống ung dung tự tại, thậm chí còn thoải mái hơn nhiều trẻ tuổi.
“Ông trông mệt chút nào.” Khương Điềm thành thật trả lời.
Ông Nguyên ha ha lớn, “Lần con sai. Các con đều nghĩ mệt, nhưng sống thoải mái. Còn những thứ khác, đó đều là cái của ngoài các con. Một nghìn một nghìn quan điểm về Hamlet, nên đôi khi dù là thứ tự thấy cũng chính xác.”
“Ý của ông là?”
“Tôi ý gì cả, chỉ với con rằng, đừng bận tâm đến quan điểm của là gì, làm nhất là đừng quá tin tưởng khác.”
--- Chương 279 ---
Sự thiên vị của Ông Nguyên