Đang nghĩ, điện thoại của Khương Điềm chợt sáng lên. Lấy xem, đúng là Tào Tháo Tào Tháo đến, là Lục Chí Đình gọi điện, xem đến cổng công ty . Khương Điềm liếc hai đối diện, ánh mắt mong chờ của Nguyên Tiêu, cô bắt máy.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cảnh tượng khó xử kéo dài từ lâu, ngay từ khi xuống, Khương Điềm hai ánh mắt dõi theo, một là Lục Chí Đình bên cạnh cô, một là Nguyên Tiêu đối diện. Còn Trần Thư Kiệt thì chỉ đóng vai trò cầu nối, cúi đầu điện thoại, dáng vẻ như liên quan gì đến .
Chỗ Nguyên Tiêu đặt là một nhà hàng Trung Hoa khá nổi tiếng ở trung tâm thành phố. Lúc món ăn dọn đầy đủ, nhưng bốn ai động đũa . Khương Điềm thực sự cảm thấy khó xử chịu nổi, mỉm : “Món ăn dọn đủ cả , chúng đến để ăn cơm ? Sao ai ăn ?”
Lục Chí Đình Khương Điềm, gắp một miếng thịt xào nhỏ bát cô, “Anh đói lắm, em ăn .”
Khương Điềm miếng thịt trong bát, ăn cũng , ăn cũng xong.
Vừa nãy ở quán cà phê, cô bắt máy điện thoại của Lục Chí Đình, vốn dĩ định chuyện với xong từ chối, đó thì ai cũng vui vẻ về nhà, nhưng ngờ Lục Chí Đình khi bắt máy im lặng một lúc, đồng ý.
Thế là Lục Chí Đình đến quán cà phê đón Khương Điềm đến nhà hàng Nguyên Tiêu đặt. Sau đó là sự im lặng c.h.ế.t chóc cho đến khi Khương Điềm lên tiếng.
“Em…” Khương Điềm chằm chằm món ăn trong bát, định cũng đói, nhưng nghĩ nãy chính là động đũa, nên bây giờ nếu đói thì chẳng khác nào tự vả mặt .
Đang do dự, Nguyên Tiêu cũng gắp một món ăn định đặt bát Khương Điềm, “Món là đặc sản của quán đó, chị ăn thử xem, ngon lắm.”
Khương Điềm vội vàng : “Cảm ơn, nhưng cần , em tự thể…”
Đang thì món ăn Nguyên Tiêu gắp đặt bát Khương Điềm. Mặt Lục Chí Đình bên cạnh lập tức tối sầm vài độ. Khương Điềm thấy vội vàng gắp miếng thịt Lục Chí Đình gắp cho cho miệng, lúc mới làm dịu cơn giận bùng lên của bên cạnh.
“Nói mới nhớ, với Điềm Điềm ở bên lâu thế , ngờ tự nhiên thêm một đứa em trai từ lúc nào ?” Lục Chí Đình đột nhiên mở miệng hỏi.
--- Chương 251 ---
Bản tổng kết hàng tháng
“À, cái là…”
Khương Điềm còn xong Nguyên Tiêu cướp lời, “Vừa nãy vẫn kịp giới thiệu, chào rể, em là con trai của Tổng giám đốc Nguyên thị, tên em là Nguyên Tiêu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sung-the-ong-xa-muon-om/chuong-406.html.]
Lục Chí Đình liếc bàn tay Nguyên Tiêu đưa , ý định bắt tay. “Cậu là của Nguyên thị, gọi cô là chị? Nếu còn tưởng họ Khương đấy.”
Thấy Lục Chí Đình bắt tay , Nguyên Tiêu cũng giận, hào sảng rút tay về : “Em làm là để tỏ thiết hơn mà. Nếu thích, em cứ gọi là Tổng giám đốc Lục như những khác ạ?”
“Cậu gọi là Tổng giám đốc Lục, gọi cô là chị, thấy loạn ?” Lục Chí Đình Nguyên Tiêu, lẽ là do ấn tượng ban đầu, vì gọi Khương Điềm mật, Lục Chí Đình luôn cảm thấy , “Hơn nữa, dáng vẻ của , còn nghiệp cấp ba ? Đừng gọi là chị nữa, gọi là dì .”
“Phụt! Khụ khụ khụ!!”
Khương Điềm bên cạnh sặc một cái, đó ho ngừng. Lục Chí Đình dịu dàng vỗ lưng cho Khương Điềm, Nguyên Tiêu, “Đưa khăn giấy cho dì của .”
Thế là Khương Điềm ho càng dữ dội hơn.
Mãi một lúc Khương Điềm mới đỡ hơn, nhận lấy khăn giấy Nguyên Tiêu đưa tới, “Khụ khụ, cảm ơn.”
Cuối cùng, khí bàn ăn trở về vẻ tĩnh lặng như . Khương Điềm Nguyên Tiêu, “Cậu đừng , cần gọi dì , chúng cũng chênh lệch tuổi tác bao nhiêu.”
Nguyên Tiêu nãy còn vẻ mặt u uất, lời Khương Điềm cuối cùng cũng giãn mày giãn mặt, “Vậy thì .”
Khương Điềm đầu Lục Chí Đình, “Gọi là dì nghĩ ?”
Lục Chí Đình khẽ hừ một tiếng, trả lời Khương Điềm, Nguyên Tiêu, “Cậu bao nhiêu tuổi ?”
“Hai mươi ba.” Nguyên Tiêu trả lời, “Em chỉ trông trẻ thôi, thật chỉ nhỏ hơn chị hai tuổi thôi.”
Lục Chí Đình lạnh lùng đầu, “Vậy thì ? Cậu chê lớn tuổi ? Dì Khương?”
“Không , em dám chứ.” Khương Điềm vội vàng lắc đầu phủ nhận, “Em với chẳng quan hệ gì cả, cần ghen , em chỉ là từ chối thế nào thôi. Cứ dây dưa một lát nữa chúng tìm lý do chuồn là .”
“Thật ?” Lục Chí Đình vẫn vẻ mặt vui, nhưng còn nghiêm trọng như nãy.
“Thật mà.” Khương Điềm ở bàn đưa tay nắm lấy tay Lục Chí Đình, khẽ bóp nhẹ coi như thể hiện lập trường kiên định của .