“Khu đất đó đặc biệt , cho nên mới nghĩ giá nhà giảm một chút. Hơn nữa, tiền là vấn đề lớn, còn thể nâng cao danh tiếng của Lục Thị, hề lỗ.” Lục Cẩn Đường bưng một ly nước nóng đến chỗ Khương Điềm, đưa cho cô, “Trông em thế chút giống nữ chủ nhân gia đình đấy, còn nghĩ đến chuyện giúp tiết kiệm tiền.”
Khương Điềm lập tức đỏ mặt, “Người bình thường ai cũng sẽ cảm thấy tiếc mà, mất ít tiền đấy.”
Lục Cẩn Đường gật đầu theo lời Khương Điềm, “ , lúc đó cũng ít bàn tán, nhưng hình như chỉ quan tâm đến phản ứng của em thôi.”
“Thôi , mấy lời sến sẩm đó đừng nữa. Em đến đây là để rút những lời đó, nếu họ sẽ nghĩ em là kẻ ăn bám, em thích khác như , cho nên vẫn nên rút những lời đó thì hơn.”
“Em xem phỏng vấn ?”
“Phỏng vấn thì ?”
“Giá Lục Thị định từ đến nay chỉ giảm chứ tăng, điểm nào khác biệt. Em nghĩ vì Lục Thị thể nổi bật giữa các doanh nghiệp ở thành phố A?”
“Vậy làm đây, dù cũng cách giải quyết chứ?”
--- Chương 231 ---
Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm
Lục Cẩn Đường suy nghĩ một lát, “Đợi khi các kiến trúc sư bên em bận rộn xuể thì tạm dừng tiếp khách. Công ty trang trí của em, công việc một hai ngày là xong . Sau khi tiếp khách nữa, chắc chắn họ sẽ tìm công ty khác.”
Khương Điềm suy nghĩ một lúc, quả thực cách nào phù hợp hơn, “Vậy , em về đây, làm gì nhất định với em.”
“Được, , bây giờ đưa em về nhé?” Lục Cẩn Đường hỏi.
“Không cần , tài xế đang đợi em lầu, em đây.”
Sau khi chào Lục Cẩn Đường, Khương Điềm rời khỏi Lục Thị, gọi điện cho thư ký, lặp phương pháp mà Lục Cẩn Đường với cô. Mặc dù lúc đó làm ầm ĩ một lúc, rằng kiếm tiền mà dâng cho khác, nhưng đó cũng bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sung-the-ong-xa-muon-om/chuong-374.html.]
Khương Điềm cúp điện thoại xong bắt đầu . , ai kiếm tiền chứ, trừ Lục Cẩn Đường, quá nhiều tiền đến nỗi tiêu hết mới nghĩ đến chuyện lỗ nhiều tiền như để giúp cô, cuối cùng còn nhường cho khác.
Chưa đến công ty, Khương Điềm đột nhiên nhận một cuộc gọi lạ. Nhìn điện thoại, quen, chắc là , vì cô cúp máy .
Cứ tưởng là điện thoại quấy rối hoặc gọi nhầm, cúp một sẽ gọi , nhưng cố chấp thôi, cúp mấy mà đó vẫn gọi . Khương Điềm đành điện thoại, “Alo, ai đấy ạ?”
“Là chủ quản Khương đúng ?” Bên là giọng một đàn ông lạ mặt.
“Anh là ai?” Khương Điềm hỏi.
“Tôi là của bộ phận Chăm sóc khách hàng của Trang trí Thịnh Thiên, sếp bảo cô đến tổng bộ một chuyến, là chuyện với cô.” Người bên chuyện còn chút rụt rè. Khương Điềm cũng làm việc ở tổng bộ Thịnh Thiên nhiều năm như , mới rời công ty hai tháng, đáng lẽ quen trong công ty, nhưng giọng là ai, còn chút căng thẳng.
“Anh mới đến ?”
“À, , mới đến công ty, bây giờ sếp đang đợi cô trong văn phòng, là chuyện quan trọng cần trao đổi với cô, xin cô hãy đến sớm nhất thể.”
“Sếp tại tự gọi cho , hoặc để thư ký gọi cho , mà để , một mới đến công ty lâu gọi cho ?” Khương Điềm cảnh giác hỏi. Người của bộ phận chăm sóc khách hàng chỉ giao tiếp với khách hàng, còn những ở công ty con như Khương Điềm thì đều nhân viên chuyên trách để giao tiếp.
“Sếp, sếp bây giờ đang bận, thư ký cũng , cho nên mới cử đến thông báo cho cô, cô…” Lời bên còn xong trực tiếp cúp
điện thoại. Xem là cô phát hiện . Để đề phòng vạn nhất Chu Hùng Thiên thật sự việc, Khương Điềm gọi điện cho Chu Hùng Thiên, khi phủ nhận, Khương Điềm cúp máy, xem tay với cô .
Một bên khác, đàn ông cúp điện thoại lau mồ hôi trán, “Xin cô chủ, bên đó phát hiện .”
Người phụ nữ tức giận, nhưng vẫn thể bộc phát, cố nén cơn giận nở một nụ cực kỳ khó coi với đàn ông, “Không , dù vẫn cảm ơn giúp .”
Người đàn ông xua tay, “Tôi cũng giúp gì , nhưng cô chủ nếu tạo bất ngờ cho bạn , dù cô phát hiện cũng sẽ vui mà.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Haha, là ? Vậy cảm ơn , đây.” Người phụ nữ cất điện thoại, rời , vẻ mặt chán ghét lập tức hiện rõ. Khương Điềm, cô cứ đợi đấy, chuyện cô làm nhục mặt năm xưa, nhất định sẽ đòi gấp đôi!