Lục Chí Đình trả lời, về phía , Khương Điềm cũng nữa. Nếu là bút ghi âm thứ gì đó gửi thì sẽ dễ điều tra, dù mỗi ngày nhiều tài liệu gửi văn phòng, tìm cũng chuyện dễ dàng. Hơn nữa hôm nay về sớm hơn, phỏng chừng đó sẽ văn phòng khi rời để lấy đồ .
--- Chương 195 ---
Hành động dại dột
“Tôi hình như nghĩ điều gì đó.” Khương Điềm .
“Sao thế?”
“Đó là bút ghi âm, khi chúng về nhà thì Tô Trường Thanh ở đó , hơn nữa ăn bữa trưa ở văn phòng, đó tuyệt đối thể tùy tiện văn phòng trong giờ làm việc, nên nếu là bút ghi âm thì tuyệt đối thể. Vậy thì chắc là thứ khác, và gửi cùng với tài liệu.”
Lục Chí Đình nhướng mày, hiệu cho Khương Điềm tiếp.
“Những tài liệu mà thư ký của đưa đến, thấy chất đống mặt phiền phức, khi xử lý xong sẽ bảo cô mang ngay. Thứ đó chắc chắn gửi cùng với tài liệu, nếu thì chính là ban ngày đến văn phòng tìm , hoặc là đó cài thiết lên Đinh Thành gửi cùng với . Tôi thấy khả năng lớn hơn.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Ngọt ngào, em thông minh lên đấy.” Lục Chí Đình nhận xét.
“Đó là đương nhiên, ở bên lâu như mà nếu còn như cũ thì đúng là thành ngốc thật .” Khương Điềm kiêu ngạo hừ một tiếng.
Về đến nhà, Khương Điềm vội thu dọn đồ đạc mà lấy điện thoại gọi cho Đinh Thành, “Hôm qua đến văn phòng tìm chuyện với ai , ai chạm ?”
“Tôi , nhớ rõ lắm, chuyện gì thế chị Ngọt ngào?”
“Hôm nay nội dung cuộc chuyện của và trong văn phòng lộ ngoài , đang nghĩ ai lợi dụng lúc đến tìm mà đặt thứ gì đó lên . Cậu nghĩ kỹ xem.”
Khương Điềm , “ , mặc dù thứ đó là truyền tin tức thời, nhưng để tránh phát hiện chắc chắn sẽ lấy khỏi . Khi rời khỏi văn phòng gặp ai ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sung-the-ong-xa-muon-om/chuong-316.html.]
Bên Đinh Thành im lặng, chắc là đang suy nghĩ vấn đề, dù đó là chuyện từng nghĩ tới, bây giờ bắt đột nhiên nhớ thì đúng là cần một chút thời gian. Đợi một lát, Đinh Thành : “Tôi nhớ chị Ngọt ngào, khi Tổng giám đốc Lục gọi điện cho , vì quá hoảng sợ, hình như ngang qua chỗ của Lý Manh, là cô ?”
Nếu là khác thì Khương Điềm chắc chắn sẽ tin lắm, nhưng Lý Manh vốn là đối tượng nghi ngờ hàng đầu của cô, là cô thì Khương Điềm ngược sẽ yên tâm hơn một chút, trong lòng đầu tiên nghĩ đến đúng là cô . “Vậy ngày mai sẽ điều tra camera giám sát, nếu đến sớm thì giúp lấy đoạn camera giám sát hôm nay và gửi cho , ngày mai sẽ điều tra Lý Manh, hoặc ai khác nữa.”
“Được.”
“Vậy thôi nhé, nghỉ ngơi sớm , cúp máy đây.”
Cúp điện thoại, Khương Điềm thở dài một tiếng, dậy phòng tắm.
Vì trong lòng đang nghĩ chuyện, khi bật vòi sen Khương Điềm hề mà trực tiếp mở , đợi đến khi dòng nước lạnh buốt đổ lên đầu thì Khương Điềm mới nhận nước lạnh. Chuyện tích tụ trong lòng quá nhiều, Khương Điềm cũng lười vặn nước sang phía nước nóng, cứ thế dùng nước lạnh tắm
, cũng tiện thể phát tiết một chút.
Ngày hôm , Lục Chí Đình mở mắt đầu Khương Điềm. Vì rèm cửa kéo , tầm thấp, Lục Chí Đình chỉ thể mơ hồ thấy khuôn mặt đang ngủ của Khương Điềm, mỉm chuẩn thức dậy. Có lẽ là do Lục Chí Đình cử động mà Khương Điềm rên nhẹ một tiếng, lắc đầu một cái, mái tóc mái trán cũng rũ xuống che cả mặt.
Lục Chí Đình dừng động tác thức dậy, từ từ vươn tay vén mái tóc mái trán của Khương Điềm đầu, ngón tay vô tình chạm da thịt Khương Điềm đột nhiên khựng , “Sao nóng thế ? Ngọt ngào?”
Khương Điềm vẫn còn trong giấc ngủ trả lời, Lục Chí Đình ghé gần, trán tựa trán Khương Điềm, quả nhiên là nóng hổi, nhẹ nhàng gọi hai tiếng, “Ngọt ngào, Ngọt ngào?”
Khương Điềm cau mày, nhưng vẫn chút phản ứng nào. Lục Chí Đình vươn tay đỡ Khương Điềm dậy để cô tựa lòng , gọi hai tiếng tên Khương Điềm, lúc Khương Điềm mới từ từ mở mắt, “Ưm, thế?”
Lục Chí Đình thở phào một , “Em sốt , gọi điện cho bác sĩ ngay đây.”
Gọi điện thoại xong Lục Chí Đình cúi đầu xuống, Khương Điềm ngủ nữa. Cô bình thường giờ cũng dậy, Lục Chí Đình nhẹ nhàng đặt Khương Điềm xuống, dép xuống lầu hỏi dì Trương, “Dì Trương, nhiệt kế ở ?”
“Vâng.” Dì Trương tìm thấy nhiệt kế đưa cho Lục Chí Đình, “Thiếu gia, chuyện gì ạ?”
“Ngọt ngào sốt .” Lục Chí Đình lên lầu.