“Mong đợi gì?” Giọng quen thuộc truyền đến từ cửa. Khương Điềm ngạc nhiên ngẩng đầu: “Anh về ? Về khi nào thế?”
“Vừa về. Thấy về cô vui lắm ?” Lục Chí Đình tựa cửa Khương Điềm: “Là mong về ?”
“Đâu mong đợi gì , về thì liên quan gì đến .” Vô tình hết lời trong lòng, thật là mất mặt quá. Khương Điềm má ửng hồng: “Anh, đừng chắn ở cửa nữa, tắm rửa .”
“Cô tắm rửa thì liên quan gì đến việc chắn ở cửa? Thấy về vui quá đến nỗi năng lộn xộn ?” Lục Chí Đình .
Vị trí vặn để ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu , ánh nắng ban mai quá chói mắt, khiến gương mặt vốn ngạo nghễ bất kham của đàn ông thêm vài phần rạng rỡ. Khương Điềm mà bỗng nhiên ngẩn .
“Chồng cưới của cô trai thế mà, đờ đẫn cả .”
Khi cô phản ứng thì Lục Chí Đình mặt cô, những ngón tay thon dài khua khua mặt cô. Cô ngẩn ngơ : “Sao thế?”
“Quả nhiên là đờ đẫn .” Lục Chí Đình : “Nếu cô , hôm nay cũng làm việc nữa, để cô cho đủ.”
“Ai thèm !” Khương Điềm đỏ mặt gạt tay Lục Chí Đình : “Tôi , đang suy nghĩ chuyện khác mà!”
Cười một lúc, Lục Chí Đình bế Khương Điềm về phía phòng tắm: “Cô thì . bây giờ, cô nhanh chóng tắm rửa thôi.”
“Thả , tự !” Khương Điềm đỏ mặt đẩy Lục Chí Đình , ngờ cô càng giãy giụa Lục Chí Đình càng ôm chặt. May mà đến phòng tắm cuối cùng cũng buông cô xuống, nhưng nghĩ mà xem, nếu thật sự cứ ôm cô tắm rửa, cô lẽ sẽ đỏ mặt đến mức bốc cháy tại chỗ.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Vừa tắm rửa xong trong tiếng đùa giỡn, Lục Chí Đình bế cô xuống lầu ăn cơm. Dì Trương và các cô giúp việc đều quen với cảnh . Khó khăn lắm mới xuống bàn ăn, chỉ cần ánh mắt Lục Chí Đình lướt qua món nào là lập tức gắp cho Khương Điềm món đó.
“Tôi tay mà, cần gắp hộ !” Khương Điềm che mặt , là lên cơn điên gì nữa, rõ ràng đây như , cứ như thể cô tàn tật , cái gì cũng giúp cô làm.
“Tôi cô ăn món do chính tay gắp.” Lục Chí Đình dịu dàng .
“Vậy gì khác biệt ? Anh vẫn là Lục Chí Đình ? Không là đồ thế đấy chứ?” Người cứ như lên cơn , cứ làm thì thật sự ăn nổi nữa. Khương Điềm dậy: “Tôi ăn no , làm đây.”
Kết quả dậy Lục Chí Đình ôm chặt lòng: “Tôi đưa cô lên.”
“Này , thể…”
“Không thể.”
Từ sáng Lục Chí Đình từ ngoài về đến lúc lái xe đưa cô đến cổng công ty, cứ như kẹo kéo dính chặt lấy cô rời: “Lục Chí Đình thể bình thường một chút ! Có bệnh thì mau chữa chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sung-the-ong-xa-muon-om/chuong-30.html.]
“Hôm nay tan làm vẫn là Trương Tiêu đến đón cô, hai ngày sẽ bận, lẽ đến cả thời gian đưa cô làm cũng nữa.”
Khương Điềm ngừng giãy giụa: “Ồ, , cứ bận , cần lo cho nữa, cũng tự chăm sóc bản cho .”
“Được, ôm một cái.” Lục Chí Đình vùi đầu hõm cổ Khương Điềm .
Anh ôm mà! Mặc dù trong lòng nghĩ , cô vẫn đưa tay vòng qua eo Lục Chí Đình: “Thôi , làm đây, chú ý an đấy.”
“Cô cũng , đồ ngốc.”
Quả nhiên công ty đón nhận một loạt ánh mắt ghen tị. Sau khi chào hỏi xong, cô bước văn phòng, thấy ai thì thở phào nhẹ nhõm.
Chưa kịp xuống thì tiếng gõ cửa vang lên: “Vào .”
“Chị Điềm Điềm, bản thiết kế vẽ xong ạ? Anh Bạch đang giục đấy ạ, là nhanh chóng khởi công.” Đinh Thành bước .
“Cái tên Bạch Nhiên đó đến nữa ?” Khương Điềm giật , tên cứ ngày nào cũng đến !
“Chưa đến, là gọi điện giục thôi ạ, là chiều sẽ đến xem bản vẽ.”
“Mới hôm xem nhà hôm nay đòi bản vẽ , làm gì mà nhanh thế chứ, đến con vật còn nhai kĩ miếng mồi chứ, với là xong, bảo mấy ngày nữa hẵng đến.” Nghe Khương Điềm tức đến chửi bới, tên thần kinh , làm gì mà nhanh thế!
--- Chương 19 ---
Chết tiệt, lên cơn
“ mà, bên Trưởng phòng Vương…” Đinh Thành chút khó xử.
“Trưởng phòng Vương cứ để , cứ làm việc .” Khương Điềm đỡ trán , cô bây giờ cảm thấy lòng mệt mỏi quá, mỗi một tính, ai đèn dầu cả.
Vẽ bản vẽ cả buổi sáng, Khương Điềm xoa xoa đôi tay mỏi nhừ, gạt những sợi tóc rụng bàn.
Ước chừng hai, ba năm nữa tóc sẽ rụng hết mất, nghĩ Khương Điềm bỗng nhiên hoảng sợ.
“Điềm Điềm, tan làm , cùng ăn cơm nhé?”
Không cần ngẩng đầu cũng là ai đang chuyện.