Khương Điềm đồng hồ trong tiệm, gần hai giờ , lát nữa còn về công ty, thời gian mà dây dưa với Bạch Nhiên nữa. “Anh tác dụng . Đây là chuyện của riêng , khác gì cũng vô ích.”
“Thế ? Nếu từ giữa gây khó dễ thì ?” Bạch Nhiên mỉm, nhưng trong mắt chẳng chút ánh sáng nào. “Nếu xen gây khó dễ, khiến cha càng ngày càng ghét cô thì ?”
“Anh làm gì?” Rõ ràng sự thật nhưng giả vờ như hiểu gì. Khương Điềm kinh nghiệm về chuyện , sợ sẽ lỡ làm biểu cảm gì đó khiến Bạch Nhiên manh mối, liền động thanh sắc kéo tay Lục Tâm Manh, ý bảo cô giúp che đậy.
May mà Lục Tâm Manh là chuyên gia tư vấn tâm lý, hiểu Khương Điềm, lập tức đoán ý của Khương Điềm. Bạch Nhiên còn kịp gì, cô nhanh chóng trả lời , “Điềm Điềm, đừng để ý đến , chỉ chọc tức thôi. Tớ nghĩ sẽ thật sự kế hoạch của , chỉ kẻ ngốc mới làm thế.”
Ý của câu là, nếu Bạch Nhiên , tức là là kẻ ngốc; còn nếu Bạch Nhiên , thì những lời vô nghĩa.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trơ mắt Lục Tâm Manh và An An kéo Khương Điềm rời , Bạch Nhiên chẳng làm gì . Tức giận dồn nén nhưng cách nào xả , ông chủ tiệm đang ngước mắt đầy mong đợi, giống như đang một kẻ ngốc .
“Đại ca, làm bây giờ?”
Vừa một kẻ ngốc thật sự ở bên cạnh mở miệng. Bình thường trong tình huống sẽ chẳng ai dám , nhưng tên ngốc , thế là Bạch Nhiên trút hết cơn giận lên , duỗi chiếc chân lành lặn đạp mạnh một cái tên ngốc, bỏ .
Người vẫn im nãy giờ gì, đợi Bạch Nhiên mới vỗ vai tên ngốc một cách đầy ý tứ, “Lần liệu mà sắc mặt, lúc như thế thì đừng mở miệng.”
Sau khi ba rời , Khương Điềm mới thở phào nhẹ nhõm. Lên xe, Lục Tâm Manh hỏi: “Lúc đó tớ còn thấy lạ, cứ nghĩ bác cả nhà tớ công nhận , giờ công nhận nữa. May mà tớ , nếu thì kế hoạch của hai đổ sông đổ biển hết .”
Khương Điềm đang cúi đầu gửi tin nhắn cho Lục Chí Đình, chỉ gật đầu qua loa.
Liếc thấy Khương Điềm đang gửi tin nhắn bằng khóe mắt, cần đoán cũng là gửi cho ai, Lục Tâm Manh trêu chọc: “Nói thật nhé, những lời lúc nãy làm tớ sợ thật đấy. Tiếc là lúc đó ghi âm , nếu thì tớ thể dựa đoạn ghi âm mà tống tiền trai tớ một khoản kha khá .”
Khương Điềm lúc mới ngẩng đầu lên, “Ghi âm gì?”
Lục Tâm Manh và An An trao đổi ánh mắt, hắng giọng, làm bộ làm tịch diễn , “Cậu ở bên !”
“Tại chứ! Đây là chuyện của , yêu , cũng yêu , chúng thật lòng yêu , ai thể chia cắt chúng , chúng thực sự là một đôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sung-the-ong-xa-muon-om/chuong-265.html.]
“Hai thể nào ở bên !”
“Không! Đồ đại ác bá nhà !”
“…” Cái gì với cái gì thế! Cô thế từ bao giờ chứ.
Hai một xướng một họa diễn xuất nhập tâm, cốt truyện càng ngày càng lệch lạc, Khương Điềm còn tìm thấy điểm nào để mà chê bai nữa , là điểm để chê, mà là chỗ nào cũng đáng để chê.
Thấy Khương Điềm gì, An An còn tưởng Khương Điềm giận , định an ủi thì Lục Tâm Manh ngăn cô , “Đừng hoảng, cô giận .”
Khương Điềm cố ý giả vờ giận dỗi, liếc xéo Lục Tâm Manh, “Sao tớ giận? Tớ cho nhé, tớ giận , giận đấy!!”
“Thôi .” Lục Tâm Manh con đường phía , “Đừng quên nghề của tớ là gì. Mấy trò vặt vãnh của làm qua mắt tớ , tớ cho , thể nào!”
“…” Khương Điềm im lặng một lát, đột nhiên rút điện thoại .
“Cậu làm gì đấy?” Lục Tâm Manh cảnh giác Khương Điềm.
“Tớ sẽ mách Lục Chí Đình là bắt nạt tớ.” Khương Điềm cúi đầu gõ bàn phím lạch cạch.
Lục Tâm Manh hoảng hốt, “Không, chứ, thì tìm đồng minh, thế thì quá gì ! Tớ sắp giận đấy!”
“Thế thì giỏi cũng tìm !”
Vòng bạn bè của hai khá giống , ai mà so với Lục Chí Đình. “Cậu hổ , tớ còn nhỏ hơn hai tuổi đấy.”
Khương Điềm cất điện thoại, “Đùa với thôi mà.”
Lục Tâm Manh lúc mới thở phào nhẹ nhõm, “Sợ c.h.ế.t , tớ còn tưởng thật sự mách tớ.”
Hai ba giờ chiều là thời điểm nóng nhất trong ngày, nhưng vì là mùa thu nên cũng bật điều hòa, chỉ mở cửa sổ lấy gió khi xe chạy cũng mát mẻ. Ba trong xe đùa vội vã đường, một cảm giác thật về năm tháng.