Mắt dần dần thích nghi với bóng tối, Khương Điềm thấy đôi mắt đầy dục vọng của Lục Chí Đình, giật rụt ngón tay về, nhưng cắn chặt. Ngậm lấy ngón tay, lời của Lục Chí Đình chút rõ ràng, nhưng Khương Điềm vẫn hiểu ý , thế là mặt cô càng đỏ hơn: “Em , em , đừng bậy!”
Nhẹ nhàng đặt Khương Điềm lên giường, Khương Điềm tưởng còn định làm gì đó, nhưng Lục Chí Đình chỉ đặt cô xuống tự lên giường từ phía bên , đó kéo chăn đắp cho .
“???”
Khương Điềm bây giờ đang mặt đần , nhưng thể hỏi, chỉ cần hỏi, chắc chắn sẽ Lục Chí Đình kéo vũng lầy. Khương Điềm thông minh chọn cách im lặng.
Lục Chí Đình xuống bên gì nữa, Khương Điềm đương nhiên cũng mở lời. Ban đầu cô chỉ nhắm mắt, đó từ từ chìm giấc ngủ.
Lần nữa mở mắt thì ở trong xe, Khương Điềm còn ngẩn , lẽ nào chuyện tối qua là cô mơ?
“Không mơ .” Lục Chí Đình lái xe : “Sắp đến công ty em .”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Sao ạ?” Khương Điềm vẫn mơ hồ rõ tình hình.
Còn Lục Chí Đình bắt đầu căn dặn cô: “Bàn chải đánh răng là loại dùng một , lau mặt cho em , nếu em thấy sạch thì thể tự rửa . Bữa sáng lát nữa sẽ sai mang tới cho em, còn tóc em thì làm.”
--- 161 ---
Lại bệnh viện
“Cái gì cơ?” Khương Điềm vẫn hiểu chuyện gì đang xảy : “Sao em ở xe? Anh gì ?”
lúc đến công ty, Lục Chí Đình dừng xe, đồng hồ: “Còn năm phút nữa.”
“Cái gì?”
“Em sẽ muộn.”
Muộn làm còn hơn thứ khác làm tỉnh táo, Khương Điềm quả nhiên lập tức phản ứng . Lục Chí Đình là vì cô đến muộn nên kéo cô dậy ngay khi cô còn đang ngủ.
Khương Điềm cầm đồ xong, cảm kích nắm lấy tay Lục Chí Đình: “Cảm ơn nhiều lắm đồng chí, tớ nhất định sẽ nhớ mãi mãi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sung-the-ong-xa-muon-om/chuong-261.html.]
Lục Chí Đình hất tay Khương Điềm : “Cái gì linh tinh thế, thưởng.” Anh ý tứ thè lưỡi l.i.ế.m môi.
Khương Điềm lập tức hiểu ý, ghé má Lục Chí Đình hôn một cái thật mạnh, lúc rời thậm chí còn thấy tiếng: “Vậy em làm đây.” Nói xong cô chuồn một mạch.
Lục Chí Đình khẽ sờ má , thì thầm: “Đồ ngốc, hôn nhầm má .”
Khương Điềm đến công ty, quả nhiên vặn muộn. Trong lòng cô nghĩ, quả nhiên vẫn là Lục Chí Đình chu đáo. Nếu bình thường thì giờ cô chắc vẫn còn đang mơ màng. Đến công ty, cô đột nhiên thêm một tia kính phục, cô sững sờ, nãy ở cửa hôn má Lục Chí Đình để họ thấy đấy chứ? Lại nghĩ, mà cho dù thế cũng nên vẻ mặt như .
“Làm gì đấy, từng một?”
“Chủ quản, tối qua chị ngầu quá, em gần như chị chinh phục .” Một nhân viên .
Quả nhiên chuyện đều mở lời, một thì những phía cũng mở miệng liên tục: “Thật đó, ngầu quá, nếu chị con gái, em còn gả cho chị.”
“Nói gì thế, là con gái em cũng gả!”
“ đúng, Tề Ti Ti làm việc đặc biệt cực đoan, em còn sợ cô đến lúc đó sẽ làm khó chị, ngờ bọn em vẫn còn non quá.”
“Tôi chỉ phản ứng như nên làm thôi, mấy đứa nào đứa nấy cũng phóng đại quá đó.” Khương Điềm .
“Không phóng đại chút nào hết! Chủ quản chị thật sự siêu siêu đỉnh đó ạ!” Người mở lời : “ mà hôm nay chị mang nhiều đồ thế, còn là đồ dùng sinh hoạt cá nhân nữa chứ, công ty chúng tăng ca thường xuyên ạ?”
Khương Điềm cúi đầu những thứ trong tay . Đựng những thứ đó là một cái túi trong suốt. Mặc dù nó đắt tiền, dùng để đựng đồ dùng sinh hoạt cá nhân đáng tiếc, nhưng điều khiến cô tiếc nhất là cái đầu của Lục Chí Đình. Cứ nhất định tìm cái túi , sợ khác cô dậy muộn chắc?
“À, cái thì…”
“À đúng chủ quản, vì chuyện hoạt động hôm qua nên hôm nay chúng thể sẽ cực kỳ bận rộn. Bên chị chắc cũng kém là bao, thì bọn em làm đây ạ.” Khương Điềm
Chưa hết nửa câu, mở lời lập tức hiểu , quả hổ danh là mở lời, những tự hiểu mà còn giúp cô che giấu sự ngượng ngùng, lái sang chuyện khác.
Khương Điềm thầm nghĩ tăng lương cho cô , gật đầu : “Được, mấy đứa cứ làm việc , đợi qua đợt bận rộn sẽ mời mấy đứa ăn.”
“Vâng! Cảm ơn chủ quản ạ!”
Khương Điềm thở phào nhẹ nhõm, về văn phòng, hít hai . Hóa mở lời giải vây cho cô, mà là thật. Tài liệu bàn chất thành núi . Khương Điềm nuốt nước bọt, định rửa mặt cho tỉnh táo .