“Con căng thẳng, hơn nữa con là chúng con hợp, tiếp tục ở bên thì chỉ là vô ích thôi. Hơn nữa con cảm thấy con trong ngoài bất nhất.”
“Con còn ở bên con trong ngoài bất nhất?” Lục Quốc Phúc , “Tiếng tăm của ở ngoài , hơn nữa cũng là năng lực. Có vì chuyện bắt cóc hồi nhỏ nên con trong lòng vẫn còn khó chịu ?”
“Không, thật sự vì cái đó, con chỉ cảm thấy chúng con hợp thôi mà.” Lục Tâm Mông kéo tay Lục Quốc Phúc, làm nũng : “Hơn nữa con ở bên bố thêm vài năm ạ? Con thấy vẫn còn nhỏ mà, xa bố và sớm như .”
Lục Quốc Phúc dễ dỗ bởi chiêu , quả nhiên khi Lục Tâm Mông làm nũng, ông bắt đầu do dự, “Thế nhưng đây cũng lý do để con giấu chúng gọi điện cho khác. Con làm chẳng khiến bố như thể đang ép con lấy chồng ?”
Lục Tâm Mông thấy hy vọng, vội vàng : “Không , con ý đó. Con chỉ tình cờ nhắc đến chuyện khi trò chuyện với chị dâu, con vẻ vui, chị liền nhất quyết giúp con.” Nói xong Lục Tâm Mông thầm niệm, xin nhé Điềm Điềm.
Lục Tâm Mông là con nuôi mà thể sống yên ở Lục gia đến bây giờ chỉ nhờ lòng của vợ chồng Lục Quốc Phúc, mà còn nhờ sự lanh lợi và ngoan ngoãn của cô. lúc cô hình như lỡ lời.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Tôi đại ca ghét con bé đó đến , giờ thì nguyên nhân .” Mẹ Lục đổ hết lý do con gái kết hôn lên đầu Khương Điềm, “Giờ tìm đại ca chuyện đây.”
Lục Tâm Mông sững sờ, ngờ chuyện thể phát triển theo hướng , vội vàng cản Lục , “Mẹ ơi, đừng mà, chị dâu cũng chỉ lòng thôi. Nếu thì con làm mà hòa hợp với chị ạ.”
“Vậy thì đừng hòa hợp nữa. Chị xem cả của chị bao giờ thích con bé đó , giờ cũng ghét nó .” Mẹ Lục tức giận , “Tâm Mông con bé đúng là ngốc quá, khác gì cũng tin. Không , sẽ chống lưng cho con, đừng như Chí Đình của con mà lên nhầm thuyền của nó.”
“Mẹ như nghĩ .” Lục Tâm Mông hoảng hốt, cô vốn chỉ lướt qua chuyện một cách đơn giản, ngờ kéo Khương Điềm . Lục Tâm Mông cầu cứu Lục Quốc Phúc, “Bố ơi, bố giúp cản , bảo con giải thích cẩn thận, Điềm Điềm là , như nghĩ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sung-the-ong-xa-muon-om/chuong-223.html.]
Lục Quốc Phúc liếc sang hướng ngược , giả vờ , cuối cùng vẫn để Lục kể chuyện cho vợ chồng Lục Quốc Trung .
Hạ Lan xong lời tố cáo của Lục thì sững sờ, trao đổi ánh mắt với Lục Quốc Trung : “Em dâu, hiểu lầm gì ? Điềm Điềm làm cũng chẳng lợi gì cho cô mà.”
Mẹ Lục vẫn đang trong cơn giận, Lục Tâm Mông sợ Lục sẽ thêm dầu lửa nên cũng theo. Đợi Lục than thở xong, Lục Tâm Mông vội vàng giải thích, “Bác cả, khoa trương như con ạ. Với cũng là con gọi điện cho chị dâu , là của con, liên quan gì đến chị dâu cả.”
“Sao liên quan!” Mẹ Lục liếc Lục Tâm Mông : “Chị dâu, Tâm Mông còn nhỏ, đối với chuyện chút phản kháng thì em cũng . Khương Điềm cũng thể coi lời là thật, mà thật sự ngăn cản duyên phận của Tâm Mông chứ. Em nhớ cả cũng ưa con bé đó mà, chắc chắn cũng thể hiểu cho em.”
Lục Quốc Trung chấn động, thể lôi cả ông đây. Ông mới gánh cái nồi , “Tôi thấy cái đó, Thi, Điềm Điềm, thời gian dài hòa hợp, ở chung cũng mà. Hơn nữa thằng nhóc nhà họ Bạch lẽ đúng như Tâm Mông , hợp thì ?”
Chuyện đây đồng ý với Lục Quốc Phúc về việc sắp xếp Lục Tâm Mông và Bạch Ran xem mắt, ông đồng ý xong hối hận. lời thì thể rút nữa, dù cũng chỉ là cho họ ăn một bữa cơm thôi. Giờ Lục Tâm Mông cảm thấy hợp thì ông còn mừng kịp, nhưng ngờ chuyện còn thể kéo Khương Điềm .
“Anh cả giờ đang bao che cho Khương Điềm ?” Mẹ Lục chất vấn, “Hơn nữa, là nhà họ Bạch gọi điện đến thời gian đến làm khách. Nếu Tâm Mông thì em cũng nhất thiết ép con bé, nhưng cách con bé trốn tránh vấn đề như bây giờ thực sự quá đáng.”
--- 138 ---
Khương Điềm về nhà
Lục Tâm Mông bĩu môi lầm bầm: “Vậy và bố lén điện thoại của khác thì quá đáng ?”
“Cái gì?” Mẹ Lục đầu Lục Tâm Mông, “Mẹ là của con, gì mà thể . Con giấu là sai , còn cãi lý gì nữa ?”