"Nếu nó, chúng cũng đến nông nỗi . Bà mau ngủ , ngày mai còn tìm chỗ ở nữa."
Lưu Thị gật đầu ngủ , quản gia thì đuổi mấy con côn trùng nhỏ cho bà. Một lúc , cơn buồn ngủ của ông cũng dần ập đến, ông nhắm mắt . Khi mở mắt nữa, ông đột nhiên thấy một đàn ông mặc đồ đen mặt, quản gia lập tức tỉnh táo, vội vàng lay Lưu Thị dậy, hỏi đàn ông mặc đồ đen, "Anh là ai?"
--- Chương 109 ---
Quan hệ cha con cải thiện
Đèn ở hành lang là loại bóng đèn sợi đốt rẻ tiền nhất, độ sáng thấp, đàn ông mặc đồ đen ngược sáng, căn bản thể rõ mặt . Lưu quản gia hỏi nữa, "Anh là ai?"
Người đàn ông mặc đồ đen lúc mới lên tiếng, "Ông chủ của chúng bảo mang một thứ đến cho ông."
"Ông chủ của các là ai?" Lưu quản gia hỏi.
Người đàn ông mặc đồ đen trả lời lời Lưu quản gia, rút một tấm danh , đưa cho Lưu quản gia, "Ông chủ của chúng tung tích con trai ông, cũng cách giúp ông thoát khỏi tình cảnh hiện tại, khi nào ông cần, hãy gọi điện thoại cho ông chủ của chúng ."
Lưu quản gia nhận lấy tấm danh , đó gì cả, chỉ một dãy điện thoại. Lưu quản gia nuốt nước bọt, "Vậy ông chủ của các cần làm gì ?"
"Khi nào ông cần ông , tự gọi điện hỏi ." Người đàn ông mặc đồ đen để câu đó rời .
Quản gia cầm tấm danh hồi lâu cuối cùng vẫn vứt xuống đất, với Lưu Thị: "Bà ngủ , vẫn canh cho. Nếu thật sự bất đắc dĩ, sẽ cầu xin và phu nhân giúp đỡ, như đảm bảo hơn so với rõ lai lịch ."
Lưu Thị tấm danh quản gia vứt đất, suy nghĩ một lát gật đầu, xuống tấm trải.
Ngày hôm , chủ nhà đến kiểm tra, xác nhận những thứ mà bọn đòi nợ đó đều lau sạch, liền trả tiền thuê nhà cho Lưu quản gia. Lưu quản gia đếm tiền thấy gì đó đúng, ngẩng đầu chủ nhà, "Chúng thuê nửa năm, ở gần nửa tháng , trả bộ tiền thuê nhà?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sung-the-ong-xa-muon-om/chuong-177.html.]
Chủ nhà xua tay, "Hai ông bà cũng dễ dàng gì, vả là đơn phương hủy hợp đồng , tiền coi như tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cho các ông bà . Ai cũng khó khăn cả, tuy thể giúp đỡ nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ đánh kẻ sa cơ ."
"Cảm ơn ông." Quản gia cúi cảm ơn chủ nhà, xách hành lý rời .
Vợ chồng ông xách hành lý tìm chỗ ở mới, phí môi giới đối với họ bây giờ khá đắt đỏ, nên họ chỉ thể tìm những căn nhà rao vặt dán tường. Một thấy họ xách hành lý là đang gấp gáp thuê, liền trực tiếp tăng giá.
Hai tìm cả buổi sáng cũng tìm căn nhà ưng ý, xách hành lý khắp nơi cũng mệt lả. Đến bữa ăn, họ tìm một quán mì ruồi bu nhỏ, gọi bát mì nước rẻ nhất xuống ăn.
Đang ăn thì bên ngoài tiếng ồn ào, ông chủ quán kêu lên một tiếng , vội vàng cửa để đóng, nhưng vẫn muộn một bước, một đám xông , "Sao ông chủ Vương, gấp gáp đóng cửa làm gì? Không thấy chúng đến nên mới đóng cửa đấy chứ?"
"Không, , chỉ là nhà , chút việc gấp, nên mới đóng cửa thôi." Ông chủ ấp úng trả lời.
"Thế ?" Tên lưu manh cầm đầu , đột nhiên thấy vợ chồng Lưu quản gia ở góc, "Chẳng vẫn còn khách ?
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Ông chủ Vương, ông dối chẳng thèm nháp gì cả."
"Tôi, ..." Quá hoảng loạn nên ông chủ quả thật nghĩ tới hai , giờ đây lời dối vạch trần nên ấp úng mãi câu nào.
"Đã khách thì chứng tỏ việc làm ăn đúng ? Phí bảo kê nên nộp ?"
"Tôi, thật sự tiền, mở cửa cả buổi sáng cũng chỉ hai vị khách thôi, cầu xin các rộng lượng thêm hai ngày nữa , nhà còn hai đứa con học nữa." Ông chủ van nài.
Những tên lưu manh mới xuất hiện vài tháng gần đây, chuyên tìm những cửa hàng nhỏ mấy thế lực quan hệ để tay. Vì tiền tống tiền nhiều, nên dù báo cảnh sát thì cũng chỉ cảnh cáo bằng lời , đến lúc đó báo cảnh sát còn thảm hơn, nên các cửa hàng tống tiền thường chỉ đưa một ít tiền cho xong chuyện.
cũng vì những tên lưu manh mà lượng khách gần đó giảm nhanh chóng, mấy ngày nay căn bản chẳng ai đến con hẻm nhỏ ăn cơm nữa, lợi nhuận. Đặc biệt là nhà ông chủ tiệm mì đông , nhưng thể lao động thì chỉ ông , gánh nặng là nhẹ, căn bản thể trả nổi tiền mà bọn lưu manh đòi.