Khương Điềm nghẹn ngào đến mức hầu như thành lời, bèn đưa điện thoại cho Lục Tâm Manh: "Anh, để em nhé. Là bạn của bọn em, An An , từng gặp đấy. Hôm qua lúc Điềm Điềm gọi điện cho An An nhắc đến chiếc hộp. An An thể lúc đó ở bên ngoài nên kẻ ý đồ cuộc chuyện và bắt cóc. Bọn em gọi điện cho thì vẫn đổ chuông nhưng ai nhấc máy. Anh thể giúp bọn em định vị vị trí của ?"
"Được , gửi điện thoại qua đây sẽ kiểm tra." Lục Chí Đình : "Hai đứa đang ở nhà cô ?"
"Vâng, bọn em đến để xác nhận xem ở nhà ."
"Bây giờ lập tức đưa Điềm Điềm đến chỗ , ở đó an nữa ." Lục Chí Đình .
Cúp điện thoại, Lục Tâm Manh dẫn Khương Điềm về phía Tập đoàn Lục Thị.
Trong văn phòng của Lục Chí Đình, khi hai an ủi, tâm trạng của Khương Điềm dịu một chút. Cô liên tưởng đến vụ án mạng mà cô từng chứng kiến đây, cũng vì chiếc hộp đó, nên cô sợ An An cũng sẽ gặp chuyện tương tự, mà còn là do cô gây . Nếu An An thật sự xảy chuyện gì, cô tuyệt đối sẽ bao giờ tha thứ cho bản .
--- 103 ---
Nội dung bút ghi âm
Trương Tiêu gõ cửa bước : "Đã tìm định vị ."
Khương Điềm và Lục Tâm Manh vội vàng dậy: "Ở ạ?"
"Đừng vội, sẽ cử tìm ngay bây giờ." Lục Chí Đình , lấy điện thoại gõ một dãy chữ: "Anh và Trương Tiêu sẽ cùng , hai đứa cứ đợi ở đây."
"Em cũng !" Khương Điềm .
"Điềm Điềm, ở đó an . Chỉ mới định vị vị trí thôi, còn xác định bao nhiêu , cũng họ s.ú.n.g . Anh liên hệ với cảnh sát , nhất định sẽ đưa An An về an ."
"Em !" Khương Điềm kiên quyết .
"Điềm Điềm." Lục Chí Đình còn khuyên cô, nhưng thấy ánh mắt Khương Điềm thì sững , thở dài : "Có thể đưa em , nhưng chỉ ở trong xe, xuống."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sung-the-ong-xa-muon-om/chuong-167.html.]
"Vâng." Khương Điềm gật đầu.
Lục Tâm Manh vội vàng tiến lên: "Vậy em cũng !"
Lục Chí Đình hai một cái: "Đi , em trông chừng Điềm Điềm cẩn thận nhé, cô bây giờ tâm trạng định chút nào."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
"Em ." Lục Tâm Manh Khương Điềm một cái cùng Lục Chí Đình khỏi cửa.
Vị trí định vị là một nơi hẻo lánh, nhưng các phương tiện qua liên tục, vì cũng tạo điều kiện che giấu cho chiếc xe của họ.
Trương Tiêu máy tính, hiển thị càng ngày càng gần mục tiêu, cho đến khi chấm xanh nhấp nháy càng lúc càng lớn: "Chính là chỗ ."
Lục Chí Đình gật đầu, hiệu cho vài tên vệ sĩ xuống xe, cùng Trương Tiêu xuống theo. Mấy họ cầm tay những tờ giấy trông giống hợp đồng. Xe cảnh sát cũng đang mai phục xung quanh. Vì mấy tên vệ sĩ của Lục Chí Đình đều huấn luyện chuyên nghiệp, đối mặt với những chuyện thậm chí còn chuyên nghiệp hơn cả cảnh sát, nên cảnh sát chỉ đóng vai trò là lính dự và cảnh báo xung quanh.
Thiết định vị trong tay Trương Tiêu liên tục rung lên, cho thấy mục tiêu đang ở gần đó. Cả đoàn tới một container thì đột nhiên vài bước . Những đó cởi trần, xăm hình hổ báo. Một trong họ hỏi: "Mấy đến đây làm gì?"
Trương Tiêu mỉm với họ: "Ông chủ chúng chuẩn mua khu đất để xây trung tâm thương mại, bây giờ đến xem xét một chút."
"Đây khu sầm uất gì mà đến đây xây trung tâm thương mại? Mấy xây thì đến trung tâm thành phố , ở đó còn đông hơn." Người săm soi Lục Chí Đình và Trương Tiêu từ xuống . May mà họ vốn là doanh nhân, đạo cụ cũng chuẩn đầy đủ nên để lộ sơ hở nào.
"Đợi trung tâm thương mại xây xong thì chẳng ." Lục Chí Đình : "Doanh nhân mà, để chiều theo thị trường, mà là để tạo thị trường."
Người gãi đầu: "Nghe hiểu mấy gì, xem xong thì mau , lát nữa bọn còn việc chính đây."
"Ở đây chẳng chỉ vài cái container thôi , mấy tên côn đồ các thì việc chính gì chứ." Lục Chí Đình khẽ một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường.
“Ê! Mày chửi ai là côn đồ hả?!” Gã chọc giận, “Không lo làm ăn đàng hoàng cứ thích đến chỗ ông đây kiếm chuyện hả?! Mày sống nữa hả?!”
Lục Chí Đình lùi một bước, mấy tên vệ sĩ phía lập tức chắn mặt gã , che khuất cả ánh nắng. Gã nuốt khan một tiếng : “So, so xem ai đông hơn hả? Ông đây sợ mày , Hổ Tử, với Bưu một tiếng, đến gây rối!”
“Được, ngay.”