Lục Chí Đình : “Chứ nữa, thư phòng của đương nhiên là đồ của . Em thấy giỏi lắm ?”
Lần Khương Điềm trêu chọc Lục Chí Đình, cô gật đầu. “Anh lấy nhiều thời gian để học mấy thứ ?”
“Có chứ. Anh học mấy thứ là để khiến thời gian của bận rộn hơn.” Lục Chí Đình .
“Sao ạ?” Khương Điềm nhịn hỏi. Hồi nhỏ, khi rảnh rỗi cô còn ước gì thời gian ngừng trôi, ghét thời gian đủ bận rộn cơ chứ.
--- Chương 70 ---
Về nhà ăn cơm
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Anh gần như là một lớn lên. Ngoại trừ bảo mẫu, hai họ hầu như thời gian ở bên , bất kể là lễ tết sinh nhật. Vì chỉ thể khiến bản bận rộn để bận tâm đến những chuyện khác.” Lục Chí Đình những món đồ trưng bày trong tủ, ánh mắt trĩu xuống. Anh nhớ những thời gian đó.
Khương Điềm bộ dạng của Lục Chí Đình, chút xót xa. Cô ôm lấy , “Nếu nghĩ về những chuyện đó làm vui thì đừng nghĩ nữa.”
“Không . Anh bây giờ khác xưa , bên cạnh em , những chuyện đó qua thì đáng nhắc đến nữa.” Lục Chí Đình hôn nhẹ lên đỉnh đầu Khương Điềm. “Còn xem nữa ? Nếu còn xem thì sẽ ở với em thêm một lát nữa.”
“Không xem nữa. Những thứ đó đều là quá khứ của , chẳng gì đáng xem cả. Điều em là của hiện tại.” Khương Điềm rúc lòng Lục Chí Đình cọ cọ, “Về nhà thôi.”
Khương Điềm hiếm khi dậy sớm như , khi đến công ty thì những khác còn tới. Khương Điềm phòng tự pha một cốc cà phê về văn phòng ngủ bù.
Hơn mười phút , bắt đầu lục tục đến làm. Khương Điềm đang úp mặt bàn ngủ nên ngoài thấy . Có liếc văn phòng Khương Điềm thấy ai liền bắt đầu bàn tán: “Mấy cô xem, Khương Điềm cũng thật là may mắn, chúng vận may như mà gặp một đại gia chứ?”
“Mấy cô xem, khi nào cô trèo lên giường mà vị trí ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sung-the-ong-xa-muon-om/chuong-113.html.]
Mấy khác mắt sáng lên, trong đó một cô gái : “Cũng thể lắm chứ, thiếu gia lớn của tập đoàn Lục thị, loại nào mà từng gặp? Lại cố tình từng gặp loại Lọ Lem , thế là mắc câu còn gì.”
“Cô cũng lý đấy.” Những khác vội vàng phụ họa.
Đang bàn tán sôi nổi thì Chu Hùng Thiên tới, mấy đang bàn tán vội vàng ngậm miệng , chào Chu Hùng Thiên: “Chào Trưởng phòng.”
Chu Hùng Thiên mấy , gật đầu gì, liếc văn phòng Khương Điềm: “Điềm Điềm đến ? Tôi việc tìm cô .”
Đinh Thành trả lời: “Đến ạ, chị Điềm Điềm hôm nay đến khá sớm.”
Mấy bàn tán về Khương Điềm ngây , vội vàng hiệu cho Đinh Thành: “Cô đến với chúng một tiếng!”
Đinh Thành liếc mấy đó nhưng trả lời, tiến lên gõ cửa văn phòng Khương Điềm: “Chị Điềm Điềm, Trưởng phòng tìm chị.”
Thật lúc mấy bàn tán thì Khương Điềm tỉnh , chỉ là lười động đậy thôi, nhưng sếp tìm thì thể giả vờ ngủ nữa, cô chỉnh tóc vội vàng dậy: “Trưởng phòng tìm ạ?”
Thấy Khương Điềm dậy, mấy vội vàng chào Khương Điềm: “Chị Điềm Điềm, chị đến sớm thế ạ, chúng em còn tưởng chị vẫn đang ngủ ở nhà chứ, chẳng bình thường giờ chị vẫn đến .”
Câu đầy ẩn ý, giờ là giờ làm việc , cô bình thường đến khá muộn nhưng cũng ít khi làm trễ, mấy chẳng qua là sếp cô thường xuyên làm muộn.
Khương Điềm một tiếng, : “Bình thường giờ cũng đến sớm mà, chỉ là hôm nay mấy đang bàn tán về , sợ chuyện sẽ làm gián đoạn mạch suy nghĩ của các cô ảnh hưởng đến việc các cô thể hiện, nên mới cho các cô chút gian thôi.” Nhân lúc mấy kịp phản ứng, cô vội đầu Chu Hùng Thiên: “Trưởng phòng, tìm chuyện gì ?”
Nghe Khương Điềm , Chu Hùng Thiên liền hiểu . Mấy thường xuyên tụ tập tám chuyện về khác, chỉ Khương Điềm, đây còn từng chọc giận một nhà thiết kế xuất sắc đến mức đó từ chức. Thế là hạ giọng với mấy đó: “Mấy tìm Tiểu Thành bên phòng nhân sự đổi vị trí, phép làm chung một phòng ban nữa.”
“Trưởng phòng!” Mấy đó sững sờ, vội vàng nũng nịu với Chu Hùng Thiên: “Em làm ở vị trí lâu , bây giờ chuyển vị trí chắc thể thích nghi ngay ạ, cho chúng em thêm một cơ hội nữa , chúng em đảm bảo sẽ tám chuyện nữa.”
“Cho các cô mười ngày đào tạo lương, thế , nếu vẫn hài lòng thì cứ xin từ chức .” Chu Hùng Thiên .