Bùi Cảnh Thịnh tin chắc rằng vì ghen tị mà cắt hỏng chiếc váy để làm Giang Mạn Mạn mất mặt.
Hắn bắt xin và nhận với Giang Mạn Mạn. Khi từ chối, chút thương xót đẩy xuống xe giữa đêm mưa bão sấm chớp.
Cơ thể ướt sũng vì mưa, từng bước trong màn đêm.
Xung quanh chỉ tiếng mưa và tiếng gió, lạnh sợ hãi.
Tôi bước tới, điện thoại bỏ quên xe của Bùi Cảnh Thịnh.
Tôi điện thoại, cũng tiền, thể gọi taxi, chỉ thể cứ thế từng bước tiến về phía .
Tôi hy vọng thể gặp ai đó giúp đỡ.
Cứ lóc và mãi như , cũng bao xa.
Phía truyền đến tiếng động, đầu , thấy một đàn ông mặc áo mưa đang đạp xe tiến đến.
Tôi tưởng gặp cứu tinh, nhưng ngờ gặp ác quỷ.
Người đàn ông dừng xe , đột ngột túm lấy , dùng sức kéo về phía bồn hoa xanh bên đường.
Tôi ý thức điều , liều mạng giãy giụa, liều mạng kêu cứu.
Xung quanh chỉ tiếng mưa gió, thấy bất kỳ ai.
Tôi đàn ông kéo khu rừng nhỏ ven đường.
Hắn đè xuống đất, bắt đầu xé rách quần áo của .
Tôi chống cự, cào cấu. Người đàn ông cào chảy máu, ác độc đ.ấ.m một cú đầu , khiến bất tỉnh nhân sự.
Khi tỉnh , bên tai truyền đến tiếng chuyện:
“Tất cả là tại thằng khốn Cảnh Thịnh, đồ c.h.ế.t tiệt. Sao nó thể vì con gái của tiểu tam mà bỏ mặc An An như chứ. Cũng may An An gặp may, nếu chuyện gì xảy , làm đối mặt với nó đây?”
Đây là giọng của dì Bùi, vẻ đầy tự trách. Chú Bùi đang an ủi bà:
“An An là phúc, tự nhiên sẽ gặp lành tránh dữ. Còn về Cảnh Thịnh, lẽ thằng bé lường sự việc , cũng thể trách nó .”
“Sao mà trách nó ? Tối như còn mưa, nó thể nhẫn tâm vứt An An một ở đoạn đường vắng vẻ đó? Cái thằng nhóc thối , về nhất định đ.á.n.h cho nó một trận! Tôi sẽ bắt nó đến quỳ gối xin An An!”
“Không thể làm lớn chuyện . Hiện tại chỉ cảnh sát và tên đàn ông bỏ trốn chuyện An An gặp nạn. Nếu cho Cảnh Thịnh, khó tránh khỏi tạo thành bóng ma tâm lý cho nó, hơn nữa cũng cho danh tiếng của An An! Ý là, chuyện cứ giấu , đợi Cảnh Thịnh thi Đại học liên khóa xong hãy cho nó .”
“Chẳng lẽ An An cứ chịu oan ức như ?”
“Đây là cách giải quyết nhất!”
Chú Bùi điện thoại ngoài, dì Bùi nắm tay lặng lẽ rơi nước mắt. Nước mắt bà nhỏ xuống mặt , lạnh buốt.
Tôi mở mắt , “Dì ơi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/su-trung-phat-cua-thanh-mai/chuong-4.html.]
“An An, đứa trẻ ngoan!” Dì Bùi ôm lấy : “Đừng sợ! Có dì đây!”
Tôi ôm chặt dì Bùi, nước mắt giàn giụa. Dì Bùi kể cho , tên khốn nạn làm gì . Khi chuẩn hành động, đội tuần tra liên phòng đang lái xe ngang qua.
Họ thấy chiếc xe điện bỏ bên đường và những dấu vết bất thường ở bồn hoa xanh.
Đội tuần tra xuống xe kiểm tra, tên đàn ông nhảy xuống sông bỏ trốn.
Tôi thấy may mắn vì thoát nạn. Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y dì Bùi: “Dì ơi, chuyện con bất cứ ai , kể cả Bùi Cảnh Thịnh!”
Dì Bùi đồng ý với và bảo dưỡng bệnh cho .
Tôi nhiều vết thương phần mềm, còn chấn động não nhẹ do cú đ.ấ.m của tên đàn ông .
Tôi viện nửa tháng.
Trong nửa tháng , liên lạc với Bùi Cảnh Thịnh một nào.
Bùi Cảnh Thịnh cũng đến tìm . Điện thoại của do dì Bùi lấy từ xe Bùi Cảnh Thịnh về cho .
Trong hộp thoại với Bùi Cảnh Thịnh một tin nhắn gửi cho đêm xảy chuyện.
“Nghĩ kỹ ? Khi nào nghĩ kỹ thì trả lời một tiếng, sẽ lập tức đón .”
Tôi thời gian tin nhắn, đúng lúc đó là lúc gã đàn ông xa lạ tấn công.
Lúc đang gặp nguy hiểm, Bùi Cảnh Thịnh chỉ nghĩ đến việc bắt xin Giang Mạn Mạn.
Tôi kìm bật thành tiếng.
Cười đến chảy nước mắt, đến khản cả giọng.
Bùi Cảnh Thịnh, sẽ thích nữa!
Mãi mãi !
Ngày trở trường học, gặp Bùi Cảnh Thịnh và Giang Mạn Mạn ở ngoài lớp.
Hai sóng vai tới, vui vẻ.
Giang Mạn Mạn còn mặc những bộ quần áo rẻ tiền bạc màu .
Cô bằng những bộ đồ đắt tiền, và cô cùng Bùi Cảnh Thịnh thậm chí còn giày đôi của cùng một thương hiệu.
Không cần cũng là Bùi Cảnh Thịnh mua cho Giang Mạn Mạn. Nhìn thấy , nụ mặt cả hai đều tắt hẳn.
Bùi Cảnh Thịnh kéo giãn cách với Giang Mạn Mạn, nhanh chóng bước đến chỗ , hừ lạnh một tiếng:
“Cuối cùng cũng chịu ? Cậu nghĩ trốn nửa tháng là cần xin nữa ? Tôi cho chuyện xong , nếu xin Mạn Mạn, sẽ tha thứ cho .”
Hắn tưởng còn quan tâm đến việc tha thứ ?