Sự Phản Bội Trong Lặng Lẽ - Chương 9 – Giáng Sinh Trong Cô Đơn

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-14 06:20:12
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm Noel, phố sáng rực đèn. Tiếng nhạc vang lên từ quán cà phê, trung tâm thương mại, nhà thờ. Người tay trong tay, trẻ con ôm gấu bông mới, mũ ông già tuyết chênh chếch đầu.

 

ở hai căn nhà, cách chỉ hơn mười cây , hai ánh đèn vẫn sáng đến khuya – vì hạnh phúc, mà vì chờ đợi.

 

 

---

 

Hân dọn bàn ăn từ 6 giờ tối. Bàn nhỏ, chỉ ba – cô, Minh và bé Na. Gà nóng hổi, rượu vang đỏ sóng sánh. Cô mặc chiếc váy đỏ từng tặng năm ngoái. Bé Na hí hửng đội mũ tuần lộc, hát chạy quanh bàn.

 

> “Mẹ ơi, bố ?”

 

 

 

> “Bố sắp về.”

 

 

 

Mỗi mười phút, cô liếc điện thoại. Một tin nhắn, một cuộc gọi, bất cứ điều gì. . Đến 7 giờ 30, cô gọi. Tín hiệu báo bận. Lần thứ hai, bắt máy.

 

> “Chắc bố đang bận đường.” – Cô mỉm với con. lòng bắt đầu rạn.

 

 

 

8 giờ. Bé Na gục ngủ ghế. Gà nguội. Rượu ai uống.

 

. Chỉ lặng lẽ dọn từng món ăn – như thể đang gói những điều bao giờ đến.

 

Căn nhà trở nên lạnh đến lạ, dù máy sưởi vẫn chạy đều.

 

 

---

 

Ở phía bên thành phố, Hạ về đến nhà, ướt mưa, quà Giáng Sinh còn tay. Cô kịp mua giấy gói. Vội vàng nhét món đồ chơi túi giấy siêu thị, tên con bằng bút .

 

Bước nhà, con trai cô đang TV – mắt vẫn dán màn hình, nhưng từ lâu chẳng còn xem gì.

 

> “Mẹ giờ mới về?”

 

 

 

> “Mẹ bận họp tòa soạn.” – Cô dối, giỏi như .

 

 

 

> “Con đợi mở quà.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/su-phan-boi-trong-lang-le/chuong-9-giang-sinh-trong-co-don.html.]

 

 

> “Mẹ xin .”

 

 

 

Cô quỳ xuống, ôm con lòng. Thằng bé yên, , nhưng lưng nó cứng ngắc như một tấm gỗ lạnh. Hạ nhận : con lớn hơn cô nghĩ, và nhiều hơn cô .

 

 

---

 

Cùng một giờ, Minh đang một lái xe đường cao tốc vắng . Anh đến nhà Hạ như tính. Không về nhà như hứa. Anh chẳng đang .

 

Radio phát bài “Silent Night” – đêm yên bình. trong lòng Minh, tất cả đều vỡ nát.

 

Anh nhớ đến ánh mắt vợ, những cái gần đây dài hơn bình thường. Nhớ giọng con gái khi gọi điện bảo:

 

> “Bố về nhanh nha, con quà cho bố.”

 

 

 

Anh nhớ cả ánh mắt Hạ chiều nay – khi sẽ ghé qua trễ. Cô trách, chỉ :

 

> “Anh về nhà . Em cũng về.”

 

 

 

Minh bật – khô khốc. Họ đều gọi nơi đó là “nhà”, nhưng thật cả hai đều còn thuộc về cả.

 

 

---

 

Trời đổ mưa khi kim đồng hồ điểm 11 giờ đêm.

Minh dừng xe bên vệ đường, gọi cho ai. Anh dựa đầu vô lăng, nước mắt âm thầm rơi. Anh nghĩ về bữa tiệc lẽ nên mặt. Về bức ảnh gia đình treo trong phòng khách. Về ánh mắt , nếu bà còn sống để thấy con trai đang sống hai mặt.

 

Anh hiểu – tội chỉ là những gì làm, mà là những gì bỏ lỡ: một bữa cơm gia đình, một cái ôm con trẻ, một ánh mắt chờ đợi.

 

 

---

 

Đêm Noel qua . Không tiếng chuông, pháo sáng.

Chỉ một vợ ngủ gục trong nước mắt,

một đứa trẻ lặng lẽ ôm quà nhưng mở,

và một đàn ông gục đầu tay lái –

mỗi cô đơn trong một mùa lễ dành cho tình yêu.

 

Và như một định mệnh, khi con còn cảm thấy ấm áp trong chính ngôi nhà , thì sự lạnh lẽo bên ngoài cũng chẳng còn đáng sợ.

Loading...