Chiếc laptop bật sáng giữa căn phòng tối. Màn hình nhấp nháy một tiêu đề chỉnh:
“Chúng ngủ với ai – và trái tim chúng thực sự ngủ ở ?”
Hạ chằm chằm dòng chữ suốt năm phút. Tay cô đặt lên bàn phím nhưng gõ. Có thứ gì đó mắc nghẹn giữa cổ họng và n.g.ự.c – nước mắt, tiếng thở dài, mà là một tiếng quen thuộc mà cô từng cố dập tắt: Giọng của tội .
---
Hôm đó, Hạ nhận nhiệm vụ bài cho chuyên mục "Tình yêu và sự phản bội" của tạp chí. Trưởng phòng giao cô đề tài như một sự tin tưởng tuyệt đối:
> “Chị nghĩ em đủ bản lĩnh và tỉnh táo để một thứ gì lên án mà cũng bao biện. Một bài khiến thấy ở trong đó, nghĩ.”
Cô nhẹ. Ai mà thấy trong đó, nếu chính là một kẻ trong cuộc?
Bài báo , Hạ như nhà báo – cô như một kẻ lạc khỏi trái tim . Không tên. Không nhân vật cụ thể. Chỉ là dòng tự sự ẩn những giả định:
> “Ngoại tình bắt đầu bằng cái nắm tay. Nó bắt đầu bằng cái dài hơn cần thiết, câu hỏi quan tâm cần lý do, một lỡ chạm môi 'xin ' mà cả hai đều hề hối hận…”
> “Người cứ tưởng mỗi lên giường với , là một yêu thêm. sự thật là, chúng ngủ với và tỉnh dậy với tội .”
> “Có những đêm, cơ thể cạnh , nhưng tâm trí thì rời rạc như hai lục địa. Chúng chạm , va , chìm – nhưng bao giờ thực sự ở trong .”
Cô đến gần sáng. Khi nhấn nút gửi bản thảo, lòng nhẹ một chút, nhưng mắt nặng trĩu. Như thể trút một khối u mang trong n.g.ự.c quá lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/su-phan-boi-trong-lang-le/chuong-8-giong-noi-cua-toi-loi.html.]
---
Bài báo đăng lên đặc biệt của tháng. Nó gây tiếng vang – chia sẻ rầm rộ mạng xã hội. Ai cũng nghĩ đó là tác phẩm của một cây bút đầy thấu cảm. Không ai đó là lời thú nhận của một bước khỏi phòng khách sạn hôm qua, với mùi mồ hôi đàn ông vẫn còn vương áo ngực.
Minh cũng bài .
Anh khi đang một trong phòng họp trống, một cuộc họp mệt mỏi. Lướt qua tiêu đề, chỉ định cho . đến đoạn giữa, tim như bóp nghẹt.
Anh thấy chính họ – thấy bàn tay run như thế nào khi đầu đặt lên làn da Hạ. Thấy đôi mắt cô khi thầm thì: “Em sai, nhưng em vẫn .”
Anh thấy chính trong câu:
> “Người đàn ông ngoại tình thường tin rằng còn yêu vợ, nhưng thật chỉ đang cố giữ cái phần lương tâm cuối cùng sụp đổ.”
Đến dòng cuối cùng, nước mắt Minh rơi. Không ồn ào. Không kịch tính. Chỉ là một dòng chảy âm thầm như sông ngầm vỡ đá.
---
Tối hôm đó, Minh đến gặp Hạ như lịch hẹn. Anh tắt điện thoại. Ở nhà, ôm vợ – đầu tiên nhiều tuần – như thể đang tìm một phiên bản bản mất. ôm , thấy trái tim vẫn lạc ở nơi khác.
Còn Hạ, quán cà phê quen, dòng qua . Không tin Minh sẽ bài. vẫn kiểm tra điện thoại mười phút một . Không tin mong phản hồi, nhưng vẫn thấy hụt khi màn hình im lìm.
Cô bật một – tiếng khô khốc như tường gạch vỡ.
Cô họ đang bắt đầu giọng của tội . Không còn trốn nữa. Những va chạm thể xác giờ đây còn đem đến giấc ngủ. Chỉ còn dư vị cắn rứt kéo dài qua từng đêm.
---
Cuối chương, cô một dòng trong nhật ký – từng đây:
> “Nếu một ngày em biến mất, đừng tìm em. Có thể khi đó, em đang học cách yêu chính .”