Sự Phản Bội Trong Lặng Lẽ - Chương 7 – Mỗi Lần Rời Xa, Một Lần Gãy

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-13 07:23:25
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ nhớ đầu tiên họ l..m t.ì.n.h trong xe là khi nào. Chỉ nhớ lúc , ngoài trời mưa to, ghế xe hạ xuống gần sát sàn, và bàn tay run khi chạm lưng cô. Không âm nhạc. Không lời yêu. Chỉ thở gấp và sự thèm khát như thể cả hai đang chìm trong một cơn sốt thuốc hạ.

 

Từ hôm đó, những đến tự nhiên như việc thở. Một chỗ đỗ xe vắng trong tầng hầm chung cư cũ. Một khách sạn nhỏ gần sân bay. Một phòng làm việc mượn tạm trong công trình tỉnh xa. Mỗi gặp , ánh mắt đều đầy đói khát. Còn cô – lúc thì run rẩy, lúc thì kiêu hãnh – như thể cả hai đang thử thách xem ai cần ai hơn.

 

, khi thứ kết thúc, là lặng dài đến nghẹt thở.

 

Minh thường mặt tường, im lặng lâu, thở dài:

 

> “Mình nên tiếp tục như thế …”

 

 

 

Hạ kéo chăn lên, che ngực, giọng nhỏ như tiếng gió luồn qua kẽ cửa:

 

> “Vậy thì dừng .”

 

 

 

ai dậy. Không ai rời . Họ đó, để thời gian rỉ m.á.u từng giây một.

 

 

---

 

Mỗi rời xa, là một cả hai trở về với vai diễn quen thuộc – Minh chồng mẫu mực, còn Hạ là cô nhà báo nghiêm túc và lạnh lùng. dường như, cứ mỗi rút khỏi vòng tay , là một linh hồn họ gãy thêm một đoạn. Có thể ai ngoài cuộc sẽ gọi họ là phản bội. bên trong, họ giống như những lạc trong sa mạc cảm xúc – chỉ tìm để uống tạm một ngụm nước, dù đó là ảo ảnh.

 

Họ hứa hẹn gì, đến tương lai. luôn tìm về như thể lập trình. Mỗi gặp là một vòng lặp: say đắm  hối hận  khao khát. Họ nếm mật ngọt cắn trái tim .

 

, khi rời khỏi một khách sạn, Hạ bật vui, buồn, chỉ là mỏi mệt:

 

> “Có khi nào nghiện vì yêu, mà vì cả hai đều rỗng?”

 

 

 

Minh trả lời. Chỉ siết chặt vô lăng, lái xe khỏi hẻm nhỏ mà bật đèn. Trời tối, như chính họ.

 

 

---

 

Có một buổi trưa nắng như đổ lửa, Hạ một trong quán cà phê nhỏ, điện thoại. Tin nhắn cuối cùng từ Minh là: “Anh đang kẹt việc, chắc qua .”

 

Cô gật đầu một , như thể đang gật với ai đó thực sự hiện diện. Rồi mở túi lấy son môi, tô thật đậm – màu đỏ rực như m.á.u – . Từ lúc nào, mỗi bận, mỗi đến, cô đều thấy bản như một món đồ bỏ quên trong kho. Cô ghét cảm giác . vẫn đợi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/su-phan-boi-trong-lang-le/chuong-7-moi-lan-roi-xa-mot-lan-gay.html.]

– họ chẳng thuộc về . cả hai cũng chẳng còn thuộc về ai khác.

 

 

---

 

Rồi cũng những đêm, Minh bên vợ – Hân ngủ ngoan, tóc còn thơm mùi dầu gội – mà đầu đầy hình bóng Hạ. Anh thấy tội . Rồi thấy bất lực. Sau đó là giận chính .

 

> “Nếu hôm đó gặp cô ...”

 

 

 

Một câu bắt đầu bằng nếu luôn là dấu hiệu rằng chuyện quá xa.

 

Vài , định thư tay, thú nhận tất cả. . Anh sợ. Không sợ mất vợ – mà sợ mất luôn hình ảnh đàn ông đúng mực mà mất bao năm để dựng lên. Tình cảm với Hạ – gọi nó là " kiểm soát ", nhưng thật kiểm soát.

 

 

---

 

Một chiều mưa cuối tháng, Hạ :

 

> “Em đang mệt. Mình đừng gặp nữa.”

 

 

 

Minh im lặng một lúc lâu:

 

> “Ừ.”

 

 

 

Đó là đầu tiên họ chia tay mà , níu kéo. ba ngày , Minh nhắn :

 

> “Chỉ cần thấy em thôi, cần gì khác.”

Và Hạ đến.

 

 

 

 

---

 

Mỗi họ thử rời xa, là một gãy. bao giờ gãy hẳn. Chỉ là những vết nứt nhỏ, ai chữa, và để đó – đến khi chính chúng phá vỡ thứ.

 

Không ai mối quan hệ sẽ tới . họ đều : nếu còn gặp , một nữa thôi… thì tất cả những gì từng nứt, sẽ vỡ.

Loading...