Mưa Đà Lạt về đêm còn dồn dập như lúc chiều, chỉ rả rích như tiếng thở dài của thành phố lặng lẽ. Căn phòng của Minh tầng ba khách sạn nhỏ xuống thung lũng, ánh đèn vàng hắt qua rèm mỏng, phản chiếu khuôn mặt trong gương: phờ phạc, bối rối, phần… tiếc nuối.
Cuộc gặp chiều nay cứ như một giấc mơ kéo dài suốt mười năm, đến hôm nay mới dịp tỉnh .
Minh nghiêng giường, điện thoại đặt sát mặt. Ngón tay cứ trượt lên trượt xuống, lướt qua những tin nhắn công việc, vài cuộc gọi nhỡ từ vợ. Không ai gì đáng kể. Không ai hỏi rằng: "Anh đang nghĩ gì?".
Và , một tiếng ting nhẹ vang lên.
00:17
> Tối nay em ngủ .
Một dòng ngắn ngủi, dấu chấm than, icon. tim Minh khẽ chùng xuống, như thể ai gõ cửa căn phòng ký ức.
Anh bật dậy, gõ một dòng, xóa. Thở dài. Rồi cuối cùng nhắn , cũng ngắn như thế:
> Anh cũng .
Sau đó, thứ tuôn trào. Không quá nhiều lời. cũng chẳng cần quá nhiều.
> Em nhớ lúc xưa, từng nhắn tin cả đêm chỉ để kể chuyện vô nghĩa. vẫn vui.
Ừ. Có những đêm chẳng làm gì, chỉ đợi tin nhắn từ em. Nghe một cái ting, là thấy sống thêm một ngày.
Anh còn giữ tin nhắn ?
Anh dám . từng xoá.
Một lặng dài. Có thể bên Hạ đang im, lưng về phía chồng. Cũng như Minh, đang dựa thành giường, vợ say giấc bên phòng bên, chồng trở với một " cũ", bằng một cách ai phát hiện.
> Chồng em ngủ muộn ?
Không. Anh ngủ sớm lắm. Mỗi ngày đều đúng giờ, đúng.
Nghe như một chiếc đồng hồ sinh học .
đôi khi, chính cái đồng hồ đó khiến em thấy đang sống mà ai để ý em đang vui .
01:10
> Em nghĩ về thời còn yêu ?
Nhiều hơn em dám thừa nhận.
Vì ngày đó đến cùng ?
Vì : "Em xứng đáng với một hơn".
Và em tin . Em chọn điều an .
Còn thì chọn trách nhiệm.
01:31
> Anh nghĩ nếu lúc đó ích kỷ hơn, thì giờ em đang cạnh , đúng ?
Em . Có thể em sẽ hạnh phúc hơn. Cũng thể, vẫn sẽ tan vỡ, nhưng ít là vì thử.
Ừ. Mình bao giờ thử thật sự. Chỉ là những cái nắm tay vụng trộm, những chiều mưa trốn học, những cái ôm cánh cửa. Mọi thứ lửng lơ, như chính mối quan hệ của .
Anh còn nhớ mùi tóc em ?
Là mùi hoa bưởi nhẹ. Em dùng dầu gội đó. Giờ chắc còn nữa nhỉ?
Em vẫn dùng. ai nhận nữa.
02:04
> Minh… nếu em bảo em vẫn nhớ , thì điều đó sai ?
Không. nếu cũng nhớ em, thì điều đó tội ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/su-phan-boi-trong-lang-le/chuong-4-tin-nhan-sau-nua-dem.html.]
Lần , câu trả lời. Màn hình tắt, nhưng trái tim vẫn sáng rực. Minh nhắm mắt , và tưởng tượng gương mặt Hạ hiện giữa đêm tối, với giọng khe khẽ:
> "Ngày mai, nếu em nhắn ... nghĩa là em còn sợ nữa."
03:14
Anh nhắn dòng cuối cùng:
> Anh sẽ chờ.
Khi trời hửng sáng, điện thoại vẫn rung. Minh dậy sớm, bên cửa sổ, mưa sương tan dần giữa thành phố mù khói. Anh điều gì sẽ xảy kế tiếp. , đêm nay đổi một điều gì đó trong họ — ồn ào, kịch tính, nhưng là một vết nứt khẽ, lan sâu và chậm, như sự phản bội vốn dĩ.
04:30
Hạ vẫn trả lời. Minh thấy buồn. Một đàn ông sống gần nửa đời sẽ hiểu: im lặng cũng là một kiểu hồi đáp – yếu đuối, mạnh mẽ. Nó chứa đựng sự kháng cự cuối cùng của lý trí cơn dâng trào cảm xúc.
Anh dậy, rót một ly nước, chậm rãi bước ban công. Không khí Đà Lạt về khuya lạnh buốt, ẩm ướt, khiến tay run nhẹ. Minh kéo chiếc áo khoác mỏng, nhưng cái lạnh bên ngoài lạnh bằng cái đang từ từ len lỏi bên trong .
> Tại là lúc ? Tại là cô ?
Có những cuộc gặp nên diễn , bởi vì quá khứ chỉ nên ở yên trong quá khứ. Hạ trở về như một khúc nhạc dang dở, bật lên giữa đêm, khiến kịp tắt , chỉ còn cách... cho hết.
04:45
Điện thoại sáng màn hình. Là tin nhắn của Hạ.
> Em xin . Em vì nhắn những điều đó.
Có lẽ vì đầu tiên lâu, em thấy lắng .
Minh chạm nhẹ màn hình, từng chữ như run rẩy.
> Hạ … em cần xin . Vì cũng đang chờ ai đó với điều tương tự.
Rằng: điên, ích kỷ, lạnh lùng. Chỉ là… cũng từng bỏ .
Một lúc , tin nhắn mới hiện :
> Mai gặp nữa nhé? Không vì lý do gì cả. Không vì công việc. Không vì quá khứ. Chỉ là… để gần một lúc.
Được , Minh?
Minh dòng tin . Rồi trả lời:
> Được. em hứa… là nếu thấy nguy hiểm, em sẽ là rút lui .
Vì sợ… một khi bước thêm một bước, sẽ nữa.
Và Hạ chỉ nhắn vỏn vẹn một từ:
> Không.
Không . Không rút lui. Không hối tiếc.
05:30
Trời bắt đầu sáng hẳn. Minh vẫn ngủ. đầu tiên nhiều tháng, thấy thức – vì công việc, vì trách nhiệm, mà vì... một cảm giác gì đó : chờ, nhớ, và khát khao.
Trong tiếng gió sớm, Đà Lạt bắt đầu một ngày mới. trong họ, một điều gì đó cũ kỹ đang bắt đầu nứt , nở chồi, như một đóa hoa mọc từ khe tường, sai.