Chiều Đà Lạt đổ mưa bất ngờ. Không rào rào ào ạt như cơn mưa Sài Gòn, mà mềm như một tấm chăn nặng trĩu phủ xuống phố núi. Những hạt mưa nhỏ tí tách rơi, đọng từng mái ngói, từng phiến lá, và cả những nỗi niềm tên giữa hai đang bước chậm rãi bên .
Hạ khẽ rụt vai, vì lạnh mà vì cảm giác lạc lõng len tận trong tim. Cô và Minh – chỉ mới vài ngày còn là hai xa lạ lý lịch – giờ đang cùng chung một nhịp bước mưa, như thể cách mười năm từng tồn tại. cũng chính vì , thứ trở nên nguy hiểm hơn.
Minh sải bước bên cạnh, cố giữ sự yên lặng. Không gian giữa họ rộng, nhưng cũng đủ gần để gọi là mật. Anh nghiêng khuôn mặt Hạ – nét quen thuộc vẫn vẹn nguyên dù năm tháng lặng lẽ qua. Chỉ khác, đôi mắt cô giờ đây thêm một tầng buồn tênh mà .
– “Lúc nhỏ em ghét mưa.” – Hạ khẽ , giọng như cuốn tiếng mưa rơi lộp độp tán dù.
– “Anh nhớ. Em từng bảo mưa làm tóc rối, và mùi đất bẩn.” – Minh bật , nhẹ như thở.
– “Giờ thì… em thấy nó giống tim . Không ồn ào, chỉ rỉ rả từng giọt một. Không ai , nhưng đau.”
Minh im lặng. Câu rơi như một nhát d.a.o cùn – đẫm máu, nhưng thấm tận sâu. Anh thẳng phía , nơi con đường nhòe nhoẹt trong sương mù và nước mưa. Đà Lạt hôm nay ẩm ướt như nỗi lòng – thể hong khô dù sưởi bao nhiêu cũng vẫn thấy lạnh.
Họ dừng mái hiên của một tiệm hoa ven đường. Những bó lavender khô lặng lẽ khung kính, tím xám như một lời tiễn biệt. Cô sát vách tường, vắt nhẹ tà váy thấm nước. Minh cạnh bên, cả hai gì. Mỗi đang đối thoại với chính – về điều nên làm và điều thật sự làm.
– “Chúng đang làm gì ?” – Hạ hỏi, giọng nhỏ như sợ chính thấy.
– “Anh . giả vờ nữa.”
Cô sang, ánh mắt đọng thứ gì đó giữa nỗi nhớ và sự trách móc. Mười năm , là . Không lời từ biệt, lý do rõ ràng. Còn cô – mất cả niềm tin và bản trong những đêm dài chờ đợi. Và giờ đây, khi thứ an bài, định mệnh đẩy họ , bên bờ vực của một điều sai trái.
– “Em chồng, vợ. Chúng đều điều là đúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/su-phan-boi-trong-lang-le/chuong-3-lang-le-trong-mua.html.]
– “ vẫn ở đây, mái hiên , cùng .”
Tiếng mưa vẫn rơi, rào rào đều đặn. Không khí đặc quánh, như thể chỉ cần thở thôi cũng đủ nặng lòng.
Minh khẽ chạm tay lên má cô. Hơi lạnh từ làn da ướt át khiến rùng . Cô né, nhưng cũng đáp . Họ cứ đó – tay trong tay, lòng trong lòng – mà chẳng dám bước thêm một bước.
– “Anh nhớ em từng : chỉ cần ai đó lắng em thật lòng, em sẽ đủ dũng cảm để sống đúng với .”
Hạ khẽ , nhưng niềm vui trong đó.
– “Ngày đó em ngu lắm. Tưởng chỉ cần tình yêu là đủ. – cuộc sống là một vở kịch lớn, nơi ai cũng học cách diễn cho tròn vai.”
– “Vậy… nếu chỉ diễn cho một thì ?” – Minh hỏi, mắt dừng khóe môi cô.
Cô . Mưa bắt đầu ngớt. Những giọt nước rơi thưa dần, như thể trời cũng mệt mỏi với câu chuyện của họ.
– “Em hôn trong lúc em vẫn là vợ của khác.” – Câu như một nhát kéo lạnh lùng cắt phăng sợi dây ràng buộc đang kéo hai gần.
Minh rút tay. Không giận, cũng buồn. Anh chỉ gật đầu, như thua một ván cờ kết quả.
Hạ bước khỏi mái hiên. Gió lạnh lùa tóc, cuốn theo cả những dằn vặt còn vương ánh mắt. Cô – ánh cuối cùng cho ngày hôm đó – đôi mắt đầy ơn lẫn khổ đau.
– “Cảm ơn … vì vẫn để em là em, dù chỉ trong khoảnh khắc.”
Rồi cô , để phía một đàn ông bất động trong chiều muộn Đà Lạt, nơi cơn mưa dứt nhưng lòng vẫn thể ngừng ướt.