Một buổi sáng mùa xuân, khi sương mỏng còn đọng những tán cây, Minh nhận một phong thư. Không đề tên gửi, chỉ nét chữ quen thuộc phong bì: gọn gàng, cẩn trọng. Anh cầm nó trong tay hồi lâu, như sợ rằng chỉ cần mở , lớp phòng vệ sẽ rơi rụng.
Bên trong là một lá thư tay – từng con chữ cẩn thận, đều đặn. Là chữ của vợ .
> “Minh,
Em nghĩ lâu mới quyết định lá thư . Không vì em còn yêu , mà vì em học cách tha thứ.
Những gì làm khiến em tổn thương đến tận cùng, chỉ vì phản bội, mà vì từng nghĩ đến nỗi đau của con. Em trách vì yêu khác. Em trách vì chọn lối yêu ích kỷ.
Em và con . Con gái vẫn nhắc về bố. Nó hiểu hết chuyện, nhưng nó hiểu rõ sự vắng mặt. Mỗi khi ai hỏi ‘bố con ’, nó chỉ : ‘Bố làm lâu lắm’.
Em lá thư để gợi quá khứ. Mà để rằng: em tha thứ. Tha thứ để quên, mà để giải thoát chính em khỏi hận thù.
Em mong sống tử tế. Đừng để thêm ai rơi nỗi cô đơn giống như em từng.
– V.”
Minh nhiều . Có đoạn dừng vì tay run. Không lời mắng mỏ, lời níu kéo, cũng một tia mong đợi nào về tương lai. Bức thư là một cánh cửa khép nhẹ, để lưng một căn nhà từng tiếng , cơm nóng, và bàn tay nhỏ xíu luôn nắm lấy tay mỗi tối.
Anh cất bức thư ngăn kéo bàn trọ, đặt nó cạnh một chiếc áo len con gái từng mặc. Rồi bật máy tính lên. Có một email mới trong hộp thư. Tựa đề: "Từ cuối cùng em lừa dối." – gửi: chồng của Hạ.
Lần , tim Minh chậm . Anh nhấn mail, và từng dòng hiện :
> “Tôi tại cho . Có lẽ vì cần kết thúc, và là một phần trong chuỗi sai lầm đó.
Hạ rời hơn hai tháng. Ban đầu, chờ. Sau đó, tức giận. cuối cùng, chỉ còn trống rỗng.
Tôi để đòi công bằng, rằng . từng tin cô – tuyệt đối. Và chính điều đó khiến thấy ngu ngốc.
Hạ với rằng: cô còn yêu từ lâu. điều làm đau vì cô yêu , mà vì cô chọn phản bội trong im lặng. Cô từng là tất cả những gì tự hào, và giờ... là một vết sẹo ai thấy.
Anh đừng nghĩ ghen với . Thật , chỉ buồn vì cô từng là của – vẹn – và thì nhận một phiên bản khác: đổ vỡ, dằn vặt, và hoài nghi.
Chúc mừng, đàn bà mà từng yêu nhất. cũng xin chia buồn – vì còn là ai cả trong lòng cô nữa.
Tôi ghét . Tôi ghét sự lựa chọn của Hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/su-phan-boi-trong-lang-le/chuong-14-loi-tha-thu-tu-nguoi-bi-bo-lai.html.]
Cô chọn sai.”
Minh lặng màn hình. Anh nên trả lời im lặng. Lần đầu tiên, thấy là thấy từ phía – bằng đôi mắt ngưỡng mộ, mà bằng sự thương hại, pha chút khinh bỉ, từ một đàn ông bỏ nhưng vẫn vững.
Anh nhớ những ngày đầu – khi Hạ và trốn tránh, khi họ hẹn hò trong bóng tối, tin rằng đó là tình yêu bất khả kháng. đến hôm nay, chỉ thấy: bước qua quá nhiều ranh giới mà còn là ai.
---
Hạ cũng nhận một lá thư tay – từ chồng cũ. Người phụ nữ mà cô từng sợ hãi, từng né tránh ánh mắt bà trong mỗi bữa cơm gia đình.
> “Hạ,
Mẹ để trách móc. Con là từng yêu thương, từng tin tưởng.
Mẹ từng nghĩ con là . Có lẽ con vẫn là , nhưng sai quá xa.
Con trai . Nó là đàn ông, nó dễ rơi nước mắt. khi hỏi: ‘Con hận cô ?’, nó chỉ : ‘Con buồn vì đủ để cô ở .’
Mẹ con hối hận . mong con rằng: tha thứ khó, nhưng học cách sống tiếp tổn thương còn khó hơn.
Con trai vẫn dậy sớm đưa con học, vẫn nấu ăn, vẫn giặt đồ – một . Con từng là một phần trong gia đình . Giờ thì nữa. ký ức vẫn còn, và xóa .
Nếu một ngày con thấy đủ mạnh mẽ để làm tử tế, sẽ đóng cửa.”
Hạ cầm bức thư lâu, nước mắt rơi lặng lẽ. Không vì ghét bỏ. Mà vì tha thứ.
Cô gục đầu bàn, chiếc điện thoại vẫn im lìm bên cạnh. Không cuộc gọi từ Minh. Không tin nhắn. Và lạ – cô cũng .
---
Tối hôm đó, Minh và Hạ hẹn mà cùng đường. Minh bộ trong con hẻm cũ, ghé ngang quán cà phê ngày xưa – , chỉ . Hạ căn chung cư nơi cô từng sống cùng chồng, lên cửa sổ tắt đèn.
Họ – hai con từng tưởng rằng tình yêu thể sửa chữa tất cả – giờ đây chỉ còn là chứng tích sống cho một câu hỏi lời đáp: “Chúng đánh mất chính từ lúc nào?”
Đêm , đầu tiên nhiều tháng, cả hai ngủ sâu. Không mộng mị, chờ tin nhắn, chờ một phép màu ngược thời gian. Vì họ hiểu: lời tha thứ là cơ hội để , mà là dấu chấm hết để bắt đầu sống tiếp.