Họ gặp một chiều muộn. Không hẹn , sắp đặt, tin nhắn nào gửi . Minh bước từ một quán ăn nhỏ trong con hẻm chật, còn Hạ đang trú mưa mái hiên đối diện. Anh nhận cô – dáng khép nép, tay ôm túi xách, ánh mắt về phía mặt đường loang nước. Một bóng dáng cũ. Một gương mặt thuộc đến đau lòng. khi ánh mắt Hạ chạm , cả hai chỉ lặng , như hai xa lạ một quá khứ chung mà ai đủ can đảm nhắc .
Minh nhạt: “Mưa lớn thật.”
Hạ gật đầu. “Anh vẫn... khỏe chứ?”
Anh trả lời ngay. Gật đầu sẽ là dối. Lắc đầu thì quá yếu đuối. Nên chỉ mỉm – cái mà chính cũng còn là cho ai.
Họ bộ về cùng một hướng, dừng ở một quán cà phê vắng khách trong con ngõ. Quán cũ, mùi mốc ẩm quen thuộc, bàn gỗ trầy xước và tiếng nhạc jazz buồn mênh mông. Như thể thế giới cũng đang kiệt sức, mệt mỏi vì những con sống nửa vời với chính .
Minh gọi cà phê đen, Hạ gọi gừng. Thức uống của hai kẻ thôi cố tìm khoái cảm, chỉ mong dễ thở hơn một chút trong một chiều mưa lạnh.
“Hôm đó... khi vợ , em định nhắn gì ?” – Minh hỏi, mắt cô.
“Có. Nhiều . xóa .”
“Vì sợ?”
“Vì chẳng còn là ai để nữa.”
Im lặng.
Không còn ánh mắt rạo rực. Không còn bàn tay chạm lén lút. Không còn những cái ôm nghẹn thở trong khách sạn tạm bợ băng ghế xe . Chỉ là hai con đối diện , với cách tới một mét, nhưng cảm giác như giữa họ là hàng trăm ki-lô-mét của thời gian, của tổn thương, và của những điều thể .
“Anh từng nghĩ...” – Minh ngập ngừng – “...rằng nếu mất hết, thì ít nhất vẫn còn em.”
Hạ thẳng mắt , né tránh. “Em cũng nghĩ . khi cả hai cùng mất tất cả, thì hóa , cũng mất .”
Câu rơi , như giọt nước cuối cùng rơi xuống mặt bàn lạnh.
---
Sau ly , họ về ngay. Cùng bước lang thang qua những con phố tối, nép mái hiên cũ kỹ, ai đề nghị lên giường tìm một căn phòng. Không ai nhắc đến “chúng ” nữa. Những , mỗi khi gặp là bùng lên một ham thể cưỡng – như thể sự cấm đoán là nhiên liệu đốt cháy họ. giờ đây, còn ai đốt lửa nữa. Ngọn lửa thiêu trụi tất cả.
Minh xuống ghế đá công viên, ánh đèn vàng hắt qua những tán cây ẩm mưa. “Em , giờ chỉ nhớ con gái . Nhớ tiếng nó gọi mỗi sáng. Nhớ cái cách nó toe khi thấy ở cửa về.”
“Còn em thì nhớ cái cách con trai gục vai khi ngủ. Nó từng sợ bóng tối, giờ thì chỉ sợ im lặng.”
Minh sang, giọng chậm : “Mình từng nghĩ tình yêu thể làm lu mờ thứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/su-phan-boi-trong-lang-le/chuong-13-chung-ta-co-con-la-chung-ta.html.]
“ tình yêu nuôi lòng tin. Cũng đủ lớn để gánh hết những đổ vỡ gây .” – Hạ khẽ, như lời thú nhận.
“Có bao giờ em nghĩ… nếu gặp khi còn độc , chuyện sẽ khác?”
Hạ im lặng lâu. Rồi cô lắc đầu.
“Không. Có thể lúc đó, em sẽ chọn . Và cũng chọn em. Vì khi còn trốn tránh, dễ nhận thật sự phù hợp.”
Minh khẽ gật đầu. “Mình yêu những phần thiếu hụt trong . Chứ con thật.”
---
Đêm hôm đó, họ chia tay ở đầu một con hẻm nhỏ. Không ai níu kéo. Không cái ôm, nụ hôn, lời hứa hẹn. Cái cách hai rời như thể họ chỉ tình cờ gặp trong một giấc mơ xa, và cùng thức dậy.
Hạ về căn hộ lạnh lẽo, tắm bằng nước nóng, co ro trong phòng con trai – nơi vẫn còn treo vài bức tranh vẽ nguệch ngoạc. Cô lên trần nhà, tự hỏi: liệu đang nhớ Minh – đang nhớ cái cảm giác từng một ai đó khao khát?
Minh về phòng trọ, lôi cái áo cũ của con gái từ trong vali . Áo sờn, nhưng vẫn còn vương mùi nước xả mà vợ từng dùng. Anh ôm nó trong tay, mắt chằm chằm bóng tối, nhắm . Không , . Chỉ một nỗi mệt mỏi thấm tận xương.
---
Những ngày đó, họ liên lạc . Không tin nhắn, cuộc gọi. Không ai là nhắc . Vì cái tên “chúng ” giờ đây trở thành một ký ức chủ sở hữu.
Hạ trở với công việc, nhận thêm lớp kịch bản quảng cáo để lấp thời gian. Minh bắt đầu xin việc ở một công ty nhỏ, làm phần mềm đơn giản, danh tiếng, tham vọng. Cả hai với cuộc sống – vì sống, mà vì thể chết.
Đôi khi, đường về, Hạ bắt gặp một đôi tình nhân nắm tay giữa phố. Cô ghen tị. Chỉ tự hỏi: bao lâu nữa thì họ cũng rơi vòng lặp “yêu – sai – dằn vặt – lặng im” như ?
Còn Minh, mỗi khi ngang qua những con đường cũ, còn nhớ nụ của Hạ. Anh chỉ nhớ ánh mắt của con gái trong cuối cùng – ánh mắt giận dữ, buồn, chỉ câu hỏi: “Tại ?”
---
Một ngày nào đó, thể họ sẽ gặp – trong siêu thị, đường, trong một buổi họp mặt xa lạ nào đó. Họ sẽ mỉm , hỏi thăm, .
Vì họ hiểu: điều giữ ở là tình dục, tình yêu – mà là khả năng chịu trách nhiệm với tình yêu đó. Và họ thì còn đủ khả năng nữa.