Minh rời khỏi ngôi nhà từng gọi là “tổ ấm” một buổi chiều xám ngoét. Trời mưa, nhưng gió hanh hao và ẩm thấp, như thể mùa đông đang ngấm ngầm len từng khe hở trong lòng. Không ai tiễn . Vợ thu dọn đồ đạc từ hôm , đem con gái đến nhà đẻ. Căn phòng khách vắng tanh, chỉ còn sót vài khung hình tháo khỏi tường, để lộ dấu đinh gỉ sét và tường phai màu. Trên sàn, một chiếc xe đồ chơi nhỏ của con gái lăn lóc – mảnh ký ức cuối cùng của đời sống cũ.
Minh mang theo một vali nhỏ, cái ba lô cũ kỹ, và vài thứ lặt vặt gom trong đêm. Không đủ để làm thành một cuộc sống, chỉ vặn cho một kẻ trốn chạy.
Phòng trọ mới sâu trong hẻm. Căn gác lửng với trần thấp, tường mốc và giường đơn kê sát tường. Mỗi đêm, tiếng quạt trần kêu lạch cạch, tiếng tầng ho khan gây gổ. Ánh đèn vàng ố, chao chát, rọi lên vách tường đầy vết chân gián. Anh bật ti vi, mở nhạc, gọi điện. Điện thoại để chế độ im lặng từ hôm đó, ai gọi – kể cả Hạ.
---
Hạ thì cả. Cô ở căn hộ hai phòng ngủ, giờ chỉ còn một . Con trai sống cùng chồng – đàn ông cơn phẫn nộ im lặng quyết định đem con , ít nhất là một thời gian. “Để thằng bé thấy em nữa,” , khi lưng, mang theo ánh cạn sạch hy vọng. Từ ngày đó, Hạ ngủ trong phòng con, như thể hy vọng mùi sữa tắm và chiếc gối nhỏ con trai để thể xoa dịu vết thương trong tim cô.
gì thể lấp nổi trống đó. Không rượu. Không công việc. Không ký ức.
Và đặc biệt là Minh.
---
Tin đồn lan nhanh như đám cháy trong gió mùa. Ở tòa soạn, Hạ như thể cô là bóng ma, là nỗi hổ. Những đồng nghiệp từng uống cà phê với cô giờ mặt khi chạm mặt. Có thẳng thừng nhắn cho cô: “Cô tưởng mấy bài nhân văn là che giấu nhân cách của ?”
Sếp của cô đuổi việc, nhưng giao những mục nhạt nhẽo, chẳng ai . Cô lặng lẽ ở góc văn phòng, bản tin sự kiện, chỉnh ngữ pháp, cắm tai bật nhạc. Chỉ để những tiếng xì xào.
Minh thì khác. Công ty giữ nổi hình ảnh “ đàn ông lý tưởng”. Một bản email nặc danh – ai đó gửi bản tin nhắn giữa và Hạ cho sếp trực tiếp. Trong buổi họp kín, gì nhiều. Chỉ một câu: “Anh nên tạm nghỉ một thời gian.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/su-phan-boi-trong-lang-le/chuong-12-nhung-ke-mat-moi-thu.html.]
Anh rút lui như một kết án cần xét xử. Những dự án ấp ủ đóng băng. Nhãn hàng huỷ hợp đồng. Một vài đồng nghiệp an ủi, nhưng sự ái ngại trong giọng họ khiến càng thấy thừa thãi.
Về mặt pháp lý, họ mất gì. về cảm xúc, họ là những kẻ trắng tay.
---
Minh còn sách nữa. Anh sợ những đoạn văn khiến xúc động. Một , thử “Người xa lạ”, nhưng dừng ở trang 12 – vì câu “Tôi cảm thấy gì cả” khiến đập vỡ cửa kính. Anh thử đến phòng gym, đến quán cà phê, đến thư viện. mỗi nơi đều là nơi từng mặt cùng vợ con. Cảm giác bỏ rơi ở việc ai gọi – mà là còn ai chia sẻ với bất kỳ khoảnh khắc nào.
Hạ thì lặng lẽ hơn. Cô bỏ báo, chỉ tay. Mỗi ngày một trang, đôi khi hai. Những dòng chữ chủ đề, , văn phong. là thứ duy nhất khiến cô bật khi thức dậy.
Một đêm, cô sàn bếp lạnh lẽo, ôm đầu gối, tin nhắn cũ. Tin nhắn đầu tiên Minh từng gửi: “Bài sáng nay của em ám ảnh thật sự.” Cô gõ ô trò chuyện, nhưng gửi. Rồi xóa .
Cả hai đều nghĩ đến – nhưng đều nhắn gì. Vì họ : nếu gặp , hoặc sẽ yêu thêm một , hoặc sẽ ghét mãi mãi.
Và họ sẵn sàng cho cả hai.
---
Đêm Giáng sinh trôi qua. Rồi Tết. Rồi sinh nhật con. Rồi ngày giỗ cha Hạ. Mỗi dấu mốc đều ai gọi ai. Cả hai đều qua bằng một loại cam chịu mệt mỏi: sống như thể đang chờ ngày xóa khỏi đời .
Đến một lúc, Hạ chợt nhận : những từng yêu nồng nàn nhất, đôi khi là những thể chạm mặt thứ hai. Không vì hận – mà vì quá nhiều thứ tan thành tro bụi.
Và tro thì bao giờ trở thành hoa.