Sự Phản Bội Trong Lặng Lẽ - Chương 10 – Đứa Trẻ Biết Hết

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-14 07:57:25
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trẻ con tưởng hiểu, nhưng thật chúng thấy hết.

Chúng , chúng cảm, chúng nhớ – chỉ là đủ từ ngữ để gọi tên nỗi đau.

 

 

---

 

Na, con gái của Minh, lên tám tuổi. Bé thông minh, tò mò, thích vẽ tranh bằng màu sáp. Bức vẽ gần nhất là hình một gia đình ba cây thông Noel. bức đó bé xé.

 

Hôm đó, Minh ngủ quên ghế sofa, điện thoại rơi xuống sàn. Na thức dậy sớm, định phòng bố để ôm chào buổi sáng. cô bé khựng .

 

Màn hình sáng. Một tin nhắn hiện :

 

> Hạ: “Đêm qua em vẫn thấy trong giấc mơ.”

 

 

 

Na hiểu hết, nhưng bé thấy cái tên Hạ hiện liên tục. Những dòng chữ ngắn, đôi khi là trái tim, đôi khi là ảnh chụp cận gương mặt quen quen – phụ nữ từng đến đón bố mấy “vì công việc báo chí”.

 

Na lặng lẽ rút lui, bước về phòng , thụp xuống gối ôm, như thể lén một bí mật nên .

 

Chiều hôm đó, bé chạy đến ôm bố như khi. Minh hỏi:

 

> “Na thế con?”

 

 

 

. Chỉ – ánh mắt giận, buồn. Chỉ là khác .

 

Và cái “khác là thứ khiến Minh cảm thấy đau hơn cả ngàn lời trách mắng.

 

 

---

 

Ở một căn hộ nhỏ hơn, cu Tí – con trai của Hạ, năm tuổi, học thuộc bài hát “Mẹ yêu nào?” Nó lẩm bẩm hát suốt trong lúc Hạ gương, trang điểm vội để đến tòa soạn.

 

> “Mẹ gặp chú Minh ?” – Nó hỏi bất ngờ.

 

 

 

Hạ giật , cây son chệch khỏi viền môi.

 

> “Sao con hỏi ?”

 

 

 

> “Vì lúc chuyện với chú , , . Con thấy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/su-phan-boi-trong-lang-le/chuong-10-dua-tre-biet-het.html.]

 

 

Hạ gì. Chỉ cúi xuống xếp túi xách, tay run nhẹ. Thằng bé bước đến, trèo lên ghế, qua gương:

 

> “Mẹ buồn vì ai ?”

 

 

 

Một câu hỏi, đơn giản như chiếc kẹo, nhưng nặng như cả mùa đông chạm tim cô.

Hạ trả lời. Cô chỉ cúi xuống, ôm con thật chặt.

Và con trai cô – dù hiểu – cũng ôm như thể che chở khỏi điều gì đó lớn mà nó thể gọi tên.

 

 

---

 

Tối đó, khi Minh cửa phòng con gái để truyện cho bé ngủ như thường lệ, Na chỉ :

 

> “Con một .”

 

 

 

đầu tiên tám năm làm bố, Minh đóng cửa mặt mà lý do rõ ràng.

 

Anh lưng, lặng lẽ về phòng, và nhận sự im lặng đôi khi là bản án nặng nhất.

 

 

---

 

Hạ thì còn nổi một chữ. Máy tính vẫn mở, trang giấy trắng. Đêm xuống, cô mở ngăn kéo, lôi chiếc vòng cổ con trai làm từ hạt nhựa, chữ “MOM” bằng nhựa màu. Cô từng vì cảm động khi nhận nó. Giờ, cô – vì hổ thẹn.

 

> “Mẹ ơi, đừng buồn nữa. Mẹ con mà.” – Tí , lên, chỉ cầm tay và lắc nhẹ.

 

 

 

Câu khiến Hạ bỏ chạy thật xa, khỏi con, mà khỏi chính từng mạnh mẽ, giờ đang gãy vụn vì một thứ tình yêu sai lầm.

 

 

---

 

Cả Minh và Hạ đều nghĩ rằng thể giấu giếm, rằng trẻ con đủ tuổi để hiểu.

họ quên mất – đôi mắt trẻ con dối.

Và khi lớn bắt đầu run rẩy cái của một đứa trẻ, thì đó là lúc sự thật cần vạch trần nữa.

 

Chính ánh mắt im lặng , khiến họ đối mặt.

 

Không với vợ, với xã hội –

Mà là với bản ngã cuối cùng của lương tâm .

 

Loading...