Vân Tùng suy nghĩ một lát, : “Chuyện nhất định sẽ quản lý đến cùng. Tôi còn sẽ tìm họ để hòa giải. Sau hai , vụ án sẽ đưa tòa án khởi tố.”
“Chuyện ...” Đối với một phụ nữ từng đến thành phố, tòa án những thứ tương tự là một hình ảnh bà thể tưởng tượng nổi.
Vân Tùng liền : “Khi đó, tòa án lưu động sẽ thiết lập ở sân vận động trường cấp hai, để bà con thể đến xem xét xử.”
Trương Xuân Tuyết liền hiểu ngay, đây... chẳng giống như dựng rạp hát ? Chỉ là Bao Đại Nhân trong rạp hát xử án là giả, bây giờ dựng một vở thật?
Bà chỉ nghĩ thôi thấy náo nhiệt, bà cũng đến hóng chuyện , cả đời từng thấy cảnh tượng như bao giờ.
“Khi đó đều thể đến xem ?” Trương Xuân Tuyết hỏi.
“Đều thể đến.” Dân làng đến xem náo nhiệt, cũng là một hình thức tuyên truyền pháp luật.
Vân Tùng đoán phản ứng của đối phương.
Vân Tùng làm chuyện từ vụ án thứ hai .
Cơ quan công an, viện kiểm sát, tòa án ở quá xa đây, dân làng thiếu ý thức pháp luật, nên Vân Tùng suy nghĩ xem thể xin tòa án về thôn xã .
Thật lòng mà , với cái tính thích hóng chuyện của Đồng Lâm trấn , nếu tổ chức tòa án lưu động vài ngày ở trấn, cả Đồng Lâm trấn sẽ náo nhiệt như xem phim .
“Mẹ của Thường Phương đang mang thai. Chuyện sẽ làm việc với cô nữa, khi đó chỉ tìm đến chồng cô thôi.” Vân Tùng : “Khi chị về, xem thử thể truyền tin ngoài .”
Trước đây Vân Tùng đến mấy nhưng đều gặp bố của Thường Phương.
Trương Xuân Tuyết suy nghĩ một chút, cảnh sát bà tin mặt em trai bà ư?
Được chứ.
“Chuyện thành vấn đề.”
Trương Xuân Tuyết trong lòng cứ nghĩ mãi chuyện , bà về mà bước chân cũng nhanh hơn nhiều.
Trên đường, bà gặp hai đứa con của , cả hai đang ngoài đốn củi.
Không giống như bà hầu như tình nghĩa em, hai đứa con của bà với bà, nhưng chúng mối quan hệ , thường xuyên làm việc cùng .
Trương Xuân Tuyết từ xa thấy hai đứa con của , thấy chúng đang đào rau dại sườn núi nhà khác, trong lòng bà dâng lên một nỗi bực bội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/song-vuot-thoi-gian/chuong-83.html.]
Cơn giận đến một cách vô cớ, chung là khó chịu, chỉ mắng chúng.
Đặc biệt là hai đứa nhỏ đó còn giả vờ như thấy bà, một mạch chạy rừng.
Bà càng thêm tức giận, nhưng rốt cuộc còn việc làm, nên bây giờ chấp nhặt, đợi về nhà tính.
Bà nhanh chóng về đến nhà đẻ. Mẹ bà thấy bà cau mày, : “Khách quý từ đến thế, cái miếu bé tí của chúng e là chứa nổi Đại Phật .”
Trương Xuân Tuyết , bà lý do gì cau mày với . Phản ứng đầu tiên của bà là tức giận, mà là nhớ đến cách bà đối xử với con .
Cả đời bà luôn suy nghĩ một câu hỏi, tại bà ghét bà đến .
Bà làm gì cả, nhưng bà vẫn ghét bà. Bà nghĩ đến hai đứa con của .
“Mẹ, tại ghét con đến ?”
Người Đồng Lâm trấn hiếm khi thích thích con cái. Tình yêu của cha đặt bữa cơm hàng ngày, bữa trưa mang học. Có những lúc, những đứa trẻ lớn hơn một chút đốn củi cùng các chị lớn, khi cha về nhà, họ sẽ đặc biệt đón.
Trương Xuân Tuyết bao giờ trải nghiệm điều đó.
Bà cụ sững sờ một chút, dường như từng nghĩ đến vấn đề , lẽ nó coi là vấn đề. Bà liền tức giận : “Nói linh tinh gì đấy, tao ghét mày khi nào!”
Trương Xuân Tuyết bà , bà ngờ đối phương như .
“Mẹ thích con, mà là hận con, ? Mỗi dùng ánh mắt xoi mói con, con đều nhớ. Mỗi gọi trai và em trai sang một bên, lén lút nướng thịt cho họ ăn, cho con một chút ý kiến nào, con cũng nhớ.”
Bà cụ càng thêm tức giận. Dường như bà mới là lý nhất, rằng lời buộc tội như của con gái là vô lý, là bất hiếu!
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trương Xuân Tuyết đó, trong lòng bà vẫn còn sự nỡ với , nhưng bà vẫn hỏi.
“Mẹ ơi, con vốn thể hiểu tại , chẳng lẽ chỉ vì con là con gái? Hôm nay con thấy con , con bỗng nhiên hiểu . Con cũng ghét con , con ghét những gì con thấy ở bản con hồi nhỏ hiện diện chúng.”
“Mẹ ơi, con nhớ hồi nhỏ từng kể chuyện về của . Con hỏi , đang ghét con, là đang ghét cái đứa con gái con trai, nên chỉ thể ép gả đó?”
Bà tưởng sẽ suy sụp, sẽ chịu nổi.
Nào ngờ, già của bà tức đến mức nhảy dựng lên, một tay tìm gậy định đánh bà, một tay trách móc bà từ nhỏ đến lớn gì.
“Mày hỏi tao tại thích mày ư? Mày điểm nào đáng để tao thích? Suốt ngày ăn chơi lêu lổng, lười biếng, tính khí cũng ! Chẳng ích lợi gì cả, tao tại thích mày!” Bà định đánh Trương Xuân Tuyết.