Cốc. Cốc. Cốc.
Tôi dậy mở cửa, phát hiện bên ngoài ai.
Sau gáy lạnh toát, mồ hôi lạnh vã .
Cốc.
Lần âm thanh đục như lúc nãy, là tiếng gõ kính, âm thanh truyền từ phòng khách.
Chỉ thấy bên ngoài khung cửa sổ phòng khách, một bóng nhỏ nhúc nhích, gần kỹ.
Ồ, là chủ nợ của - con sóc xui xẻo đó.
Nhà tầng hai, nó leo lên thế nào.
Nó thấy , phấn khích vẫy vẫy đuôi, như đang chào "hi".
Tôi vội vàng vớt nó .
Trên nó còn quấn một mảnh vải rách, phồng lên. Đây do trẻ con nghịch ngợm buộc lên chứ, khiến căng thẳng, sợ nó chỗ nào thương.
Tôi nhẹ nhàng vuốt lưng nó, gỡ . Nó kháng cự, thậm chí ngẩng đầu, mắt sáng long lanh, như đang khoe khoang.
Trông cũng giống thương.
Lộp, lộp, lộp. Như hạt ngọc rơi sàn.
hạt ngọc, là lương thực của nó.
Ánh sáng trong mắt nó biến mất, há miệng kêu chít chít điên cuồng, cảm giác nó chửi .
Sau khi tố cáo yếu ớt, nó ngoảnh , để cho cái lưng phùng mang tức giận.
Tôi đám hạt thông rơi sàn, đầu đau.
Tôi chỉ nghĩ xem lát nữa dọn dẹp đống hỗn độn sàn thế nào, mà còn nghĩ cách nào để dỗ ông tổ .
Tôi dùng ngón tay xoa xoa lưng nhỏ của nó, ngón tay đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/soc-nho-cua-em/6.html.]
Bị quất, nó dùng đuôi to quất .
Dỗ xong , làm đây?
Lấy trộm quả thông của thôi đành, còn làm rơi lương thực của nó, sự đồng cảm ít ỏi nổi lên, như kẻ tày trời.
Ngài là ông tổ, là nô tài chứ.
Tôi quyết định liều mạng: "Chủ nhân."
Câu lầm bầm trong miệng.
Dù hổ, nhưng tác dụng.
Vị chủ nhân ngạc nhiên , mắt hạt đậu trợn to, năm phần kinh ngạc, ba phần phấn khích và hai phần kiêu ngạo.
Tôi đầu tiên thấy biểu cảm như mặt một con sóc.
Thôi thì một trở : "Xin hãy tùy ý sai bảo lão nô, chủ nhân."
Gai xương rồng
Nó , há miệng, như ông lão già dê. Móng nhỏ chỉ xuống đất.
"Chít."
Tôi đặt nó xuống sàn, nhặt từng hạt thông. Một lúc nhặt một nắm nhỏ, nó cũng khá ghê.
"Đều là em hái ?"
Nó lắc đầu, chỉ .
"Tặng cho ?"
Nó lắc đầu, chỉ kêu chít chít.
" hái? lúc nào,,?!" Tôi nhớ , đó là lúc sáng tạ tội cho nó ?
Vậy là nó đào quả thông từ đất lên, mang đến gặp .
Nó chui đống hạt thông trong lòng bàn tay , bành trướng, như một ông lớn.
Tôi nghĩ, nó cũng khá dễ thương.