Cảnh sát nhanh đến.
Họ xem camera giám sát, hỏi han vài nhân viên về đầu đuôi sự việc.
Vừa thấy các chú cảnh sát mặc áo xanh đội mũ đen, lũ cáo già đó ngoan ngoãn như chim cút.
Từng xếp hàng ngay ngắn, cúi đầu rụt cổ dám lời nào, cái khí thế kiêu căng ngạo mạn nhe răng trợn mắt lúc nãy phút chốc tiêu tan còn chút dấu vết.
Tôi cứ nghĩ bọn họ trơ trẽn đến mức đó, thì dù gặp các chú cảnh sát cũng sẽ ưỡn ngực, dù sai lè vẫn sẽ cãi cố làm loạn như thường.
Ai ngờ, bây giờ bọn họ , ngay cả một tiếng thở mạnh cũng dám thở .
Cửa hàng cũng tổn thất gì lớn, hơn nữa việc giảm giá bộ vốn dĩ là quy tắc của cửa hàng.
Đây cũng là lý do tại cửa hàng của gia đình luôn chọn vị trí địa lý, mở gần các khu chung cư cao cấp.
Chúng tính toán nội bộ, hình thức kinh doanh vấn đề gì.
Việc giảm giá dần dần dùng để phân loại khách hàng sẵn sàng trả thêm tiền, và khách hàng sẵn sàng dùng thời gian, sự tiện lợi để đổi lấy ưu đãi.
Khách hàng sức mua yếu thì quá quan tâm rau tươi , mà quan tâm đến giá cả của rau hơn.
Còn khách hàng sức mua mạnh, quan tâm giá cả, chỉ quan tâm sự tiện lợi thì khoản tiền trả thêm của họ cũng bù đắp chi phí tổn thất khi giảm giá.
Chỉ là sự tham lam là bản tính con , đối với món hời một hai đồng thì thể là vô tận.
Cảnh sát cũng chỉ làm bộ làm tịch giáo huấn bọn họ một chút, nghiêm túc gọi điện cho con cái họ đến đón bố về nhà, đó chuyện cũng coi như xong.
Sự việc cứ thế chìm xuồng, khi bọn họ , cảnh sát cũng khuyên rằng mấy ông bà già bình thường quen thói ngang ngược , nhiều cửa hàng gần đây đều họ phá hỏng như thế.
Hồi đầu giải tỏa mặt bằng, mấy chính là những kẻ hàng đầu gây rối.
Cảnh sát : " nhà cháu mở cửa làm ăn, thể chọn khách hàng , phương thức kinh doanh của cửa hàng các cháu thì thật, nhà chú cũng thường xuyên đến mua, nhưng bọn họ cứ ba hôm hai bữa đến gây sự, bọn chú cũng chỉ thể nhắc nhở giáo dục qua loa dọa nạt một chút thôi."
"Thực cháu cũng đấy, bọn chú cũng chẳng cách nào cả."
Cửa hàng mở , hơn nữa trừ mấy ông bà già quái thai , việc kinh doanh của cửa hàng thể là .
Tôi cam lòng để họ cứ thế phá hỏng chuyện làm ăn, thế là bàn bạc với bố tìm cách giải quyết.
Vì là cửa hàng chuỗi, hình thức kinh doanh vốn là phương tiện quảng bá của cửa hàng gia đình , hiện tại nhất thời vẫn thể vội vàng đổi.
Ác nhân tự ác nhân trị.
Sau mấy ngày chọn lựa, đặc biệt tuyển vài dì thu ngân dữ dằn trông vẻ dễ động để quầy ở cửa hàng.
Làm việc theo ca, chia sáng chiều, sợ chi phí cao, chủ yếu là " thù báo".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sieu-thi-ban-thuc-pham-tuoi-sap-pha-san/chuong-6.html.]
Ban đầu, hiệu quả đáng kinh ngạc.
Mấy dì đó lưng hùm vai gấu, trừng mắt to tròn như đèn pha, cứ như phát tia X .
Tiền hoa hồng của các dì liên quan đến doanh thu, nên lúc họ ghét cay ghét đắng lũ lão già cắt đứt tiền lương của hơn bất kỳ ai khác.
giờ, lũ già đó như khi xông cửa hàng nhà như thổ phỉ.
Nhân viên mấy , bọn họ còn kịp kỹ, thì lờ mờ cảm thấy khí trong cửa hàng gì đó đúng.
Bọn họ để tâm, khi chọn đồ xong đang định bệt xuống chờ đến mười một giờ mới thanh toán, thì từ quầy thu ngân vọng một tiếng quát long trời lở đất.
"Các làm gì đấy! Đây là chỗ các ?"
Giọng hùng hồn đầy nội lực , dù , nhưng xong cũng bản năng run b.ắ.n lên một cái.
Lũ già đó theo hướng phát tiếng động, thấy nhân viên đổi , cái dáng vẻ trông vẻ dễ động , đối đầu trực diện với cái 'gai' , thế là cũng miễn cưỡng dậy.
còn ở đủ nửa tiếng, các dì thu ngân dữ dằn bắt đầu la.
Nửa tiếng tiếp theo, các dì giục họ thanh toán hơn hai mươi , bọn họ chịu, các dì thu ngân dữ dằn liền bắt đầu đổi đủ kiểu chửi xéo.
Đá trời đạp đất, chẳng tí logic nào, mỗi câu đều là chửi nhưng hề dùng lời lẽ thô tục.
Cái miệng nhanh nhảu như gõ phách tre, lách cha lách cách hỏi thăm sức khỏe tổ tông mười tám đời của bọn họ.
Lúc đến lượt lũ già đó mặt mày tái mét, miệng cũng thốt nửa lời.
Lũ lão già đó lôi cái lý lẽ 'kính già yêu trẻ' để áp đặt, gọi cảnh sát, các dì thu ngân dữ dằn liền bắt đầu ba hoa: "Báo cảnh sát thì chứ , năm ngoái mới tù, tháo tay tháo chân các thì xử mấy năm nhỉ?"
"Chỉ cho các , đừng để tù nữa, nếu tù thì tháo hết tay chân cả nhà các luôn!"
Thanh Thời ☀️
Lũ già đó cuối cùng cũng sợ là gì, ngậm miệng giả vờ câm điếc.
Bọn họ cứ chây ì chịu thanh toán, các dì thu ngân dữ dằn liền một trái một , như Hắc Bạch Vô Thường, trực tiếp giật lấy đồ trong giỏ của họ đặt về chỗ cũ.
Chân đặt xuống, chân bọn họ giật .
Các dì đùa giỡn với bọn họ như dắt chó, khiến bọn họ mòng mòng, mệt đến thở .
Đến khi khách hàng khác đến mua đồ, các dì liền hỏi khách đang thanh toán: "Còn thịt bò, trứng gà gì đó, cô/chú mua ?"
Trên kệ hàng trống trơn.
Khách hàng quanh bốn phía ngơ ngác gật đầu , các dì , lập tức xắn tay áo giành từ giỏ của lũ lão già đó.
Quét mã, thanh toán, một mạch thành.
Bà lão áo khoác nỉ tức đến méo cả mồm, bệt đất gào ầm ĩ: "Có hiểu quy tắc đến nhận ! Có hiểu tôn trọng già, yêu quý trẻ nhỏ ! Có tâm đức ! Có đồng cảm !"