Sau khi thu dọn xong, liền tới bệnh viện nơi nhận công tác.
Đang cùng giám đốc bệnh viện tham quan một vòng thì một cô gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi chạy tới ôm lấy :
“Anh Dương.”
Hắn xúc động, khoé mắt dần nóng lên:
“Quỳnh Chi, em làm gì ở đây?”
Cô mỉm :
“Em đợi .”
Hắn xoa nhẹ lên mái tóc đen dài của cô. Mái tóc đó mỏng hơn và còn óng ả như .
Hắn giật nhận đó là dấu hiệu của bệnh nhân trải qua hoá trị liệu để điều trị ung thư.
Vị giám đốc bệnh viện mỉm :
“Thì đây chính là Dương của cháu hả?”
Nói xong, ông tiếp lời:
“Từ giờ gọi là bác sĩ Dương.”
Quỳnh Chi nhoẻn miệng :
“Bác sĩ Dương.”
Cô sang với :
“Em nuôi tóc từ lúc đó. Em chờ về để khoe một chút thôi. tóc em bắt đầu rụng , các chị y tá khuyên em nên bỏ nó.”
Hắn mỉm nhưng trong lòng cảm thấy chua xót.
“Để giúp em.”
…
Chiều tối hôm đó, giúp cô bỏ mái tóc dài của , mái tóc mà cô nuôi suốt sáu năm qua vì .
Cô tin nhất định một ngày nào đó sẽ trở về tìm cô như lời hứa năm nào.
Cô bật khi thấy trong gương:
"Trông em chẳng khác gì một con sâu cả.”
Hắn đưa chiếc tông đơ cho cô:
“Giờ tới lượt em làm cho ?”
Cô ngạc nhiên:
“Làm gì chứ?”
Hắn :
"Cạo tóc cho . Anh chúng để kiểu tóc giống .”
Cô lớn, đặt tông đơ tay :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-nay-em-lon-anh-se-cuoi-em/chuong-2.html.]
“Anh điên .”
Hắn để tông đơ xuống bàn đặt tay lên vai cô, mắt cô ôn nhu như nước:
“Quỳnh Chi, em nhớ lời cuối cùng khi rời ?”
Cô khẽ gật đầu.
Tất nhiên là cô nhớ, nhớ rõ.
Hắn “Sau em lớn, sẽ cưới em.”
Câu nó cô vẫn luôn khắc ghi trong lòng. Cô tin , tin lời của .
Hắn mỉm :
“Giờ em đủ lớn. Chúng sẽ làm dần từng bước. Đầu tiên sẽ là mặc đồ đôi, để kiểu tóc giống , ăn đồ ăn giống .”
Cô liền bật :
"Anh Dương, thể em sẽ bao giờ lớn lên . Sẽ …”
Hắn ôm chặt cô lòng.
"Có ở đây, nhất định chúng sẽ chiến thắng. Em tin ?”
Cô khẽ gật đầu.
Cô tin.
Nói đúng hơn là cô hy vọng sống.
Anh Dương của cô về , cô thực sự cả hai rời xa một nữa.
…
Những ngày đó, tại bệnh viện thành phố, thấy một vị bác sỹ trẻ cứ hết ca trực là tới chăm sóc cho một nữ bệnh nhân đang điều trị ung thư.
Hai họ, một lớn, một nhỏ luôn vui vẻ.
Họ cùng ôn những chuyện khi hai mới gặp mặt.
Họ cũng cùng bàn tính tương lai.
Chỉ điều… tương lai thể diễn như dự tính của họ.
Thực Dương rõ bệnh tình của Quỳnh Chi, lời với cô là một lời dối nhưng chính cũng tin phép màu. Một phép màu dành cho con gái yêu mến.
Cuối cùng, phép màu xuất hiện.
Quỳnh Chi rời xa khi cô tròn mười bảy tuổi.
Nhìn cô gái bất động giường bệnh, nước mắt một nữa tuôn rơi, ôm cô lòng, khẽ :
“Sau em lớn, sẽ cưới em.”