SAU NÀY EM LỚN ANH SẼ CƯỚI EM - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2025-08-05 23:30:15
Lượt xem: 4
Đã lâu mới trở Việt Nam.
Sáu năm, quãng thời gian dài nhưng cũng chẳng là ngắn nếu so với cuộc đời của một con .
Sáu năm qua ngừng cố gắng vì bản mà còn vì một cô gái mà thương.
Hắn vẫn nhớ đầu tiên tới xóm trọ, khi là một sinh viên năm thứ nhất trường Y. Vừa mang túi đồ đến đặt ở cửa phòng thì một cô nhóc chừng tám, chín tuổi tới, giao cho một chùm chìa khoá.
“Anh là Dương ? Bà chủ nhờ em đưa chìa khoá cho .”
Hắn ngạc nhiên:
“Em tên là gì? Em là cháu của bà chủ ?”
Cô bé vội lắc đầu:
“Em tên Quỳnh Chi. Em sống cùng bà nội ở đây. Phòng của bà cháu em ở cuối dãy trọ . Tại mỗi em ở nhà chiều nay nên bà chủ gửi chìa khoá cho .”
Hắn , lời cảm ơn cô bé dọn đồ phòng.
Từ hôm đó, cô bé Quỳnh Chi trở thành một bạn của ở xóm trọ.
Hắn mới tới thành phố nên còn nhiều thứ lạ lẫm. Nhờ “sự chỉ giáo” của Quỳnh Chi mà học bao nhiêu điều “bổ ích”, nào là mua rau thì mua ở nhà bác Hoà cuối ngõ mới rẻ, mua thịt tìm tới quán nhà cô Phương vì cô Phương tính, bán đắt cho khác bao giờ…
Mỗi Quỳnh Chi kể chuyện, đều trêu cô già tuổi, ai cô mới học lớp ba còn tưởng mấy lời là của một bà lão chứ.
Hắn nhớ thời gian bận ôn thi đến nỗi cơm cũng chẳng thể nấu. Mấy ngày liền úp mì tôm ăn, chính cô bé Quỳnh Chi nấu cơm mang sang cho , cô bé :
“Bà em bảo thực mới vực đạo. Nếu chỉ ăn mì tôm chắc chắn giành kết quả cao .”
Khi cảm động lắm nhưng cũng chỉ lời cảm ơn hai bà cháu cô bé.
Hắn thầm hứa với bản , khi thành đạt nhất định sẽ tới tìm hai bà cháu Quỳnh Chi.
…
Năm học đầu tiên trôi qua thật nhanh.
Hắn mà giành học bổng du học ở tận trời Tây.
Ở cái xóm trọ nghèo , ai cũng mừng cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-nay-em-lon-anh-se-cuoi-em/chuong-1.html.]
Ngày rời , cô bé Quỳnh Chi mếu máo:
“Anh ai dạy toán cho em.”
Hắn cầm nước mắt, xoa đầu cô bé :
“Em thông minh như , chỉ cần chú tâm một chút nhất định sẽ học khá hơn.”
Quỳnh Chi lấy tay lau giọt nước mắt gò má của .
“Anh là đàn ông. Đàn ông thì .”
Hắn mỉm :
“Sẽ . Sẽ luôn vui vẻ.”
Quỳnh Chi khẽ gật đầu:
“Như mới ngoan.”
Hắn lấy một chiếc kẹp tóc nhỏ màu hồng từ trong túi áo đặt tay Quỳnh Chi:
“Cái tặng cho em.”
Cô bé mỉm , lấy đồ tặng cài lên mái tóc đen nhánh của hỏi:
“Có ?”
Hắn khẽ gật đầu, vuốt nhẹ lên mái tóc của cô:
“Rất .”
…
Hình ảnh cô bé Quỳnh Chi năm nào theo suốt thời gian xa xứ.
Những lúc mệt mỏi, tưởng chừng như sẽ gục ngã nghĩ tới cô bé nụ toả nắng đó.
Sáu năm qua , và cô từng liên lạc nhưng tin, chỉ cần trở về nhà trọ năm sẽ tìm cô.
Hắn đoán đúng.
Bà cháu Quỳnh Chi vẫn ở tại căn phòng .
Hắn vui mừng, thu dọn đồ đạc một phòng trọ gần đó để khiến cô bất ngờ.