“Cậu gì cơ!”
“Cậu mà kích động thế, chỉ vu vơ thôi mà.” Cố Tương Tư bình thản.
Lục Vãn cũng dừng một chút, đáp:
“Tôi… kích động .”
“Nhìn , lo lắng đến mức như , một đàn ông trưởng thành, c.h.ế.t cũng chẳng c.h.ế.t , mà còn sai tìm, gọi điện cho , thế là vẫn còn bận tâm ? Quả thật, chỉ ngoài mới rõ mà thôi.”
“Tôi bận tâm , chỉ là sợ nếu xảy chuyện, lúc đó sẽ thoát nổi trách nhiệm thôi mà.”
“Ha, tất cả chỉ là lý do biện minh thôi.” Cố Tương Tư chẳng tin .
khi Hoắc Minh Kiêu vẫn , Lục Vãn cũng nhẹ nhõm phần nào.
Có lẽ cũng buông bỏ, , họ sẽ trở thành xa lạ.
Không ai rời mà sống nổi, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Một thời gian nữa, Hoắc Minh Kiêu sẽ về như .
…
Ngày hôm , Hoắc Minh Kiêu trở về nước. Anh thấy Lục Vãn ở đây sống , vui vẻ, còn bạn bè bên cạnh.
Dường như cô thật sự cần đến , điều tuy tiếc nuối nhưng với Hoắc Minh Kiêu, chỉ cần thấy Lục Vãn hạnh phúc, cũng thấy vui.
bản , chẳng thể tự dối . Anh vui, thực sự lưu luyến.
Trên chuyến bay trở về C quốc, Hoắc Minh Kiêu như mất hết linh hồn, trở nên trống rỗng.
Về tới công ty, chỉ còn là một cỗ máy làm việc vô cảm, ngày nào cũng chỉ công việc.
Chỉ khi gặp Tiểu Bảo, mới nở một nụ hiếm hoi.
Tiểu Bảo ôm cánh tay Hoắc Minh Kiêu :
“Nhị thúc, cháu nhớ thúc quá! Anh và nhị thẩm cả tuần thấy , các , khi nào cháu mới sang tìm nhị thẩm chơi nhỉ? nhị thẩm bận, cháu dám làm phiền .”
Hoắc Minh Kiêu xoa vai Tiểu Bảo, chẳng gì về chuyện “nhị thẩm” với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-912-hoac-minh-kieu-say-ruou-nam-tay-nguoi-khac-goi-luc-van.html.]
Anh chỉ dịu dàng:
“Sau nhị thúc dẫn cháu tìm cô .”
“Vâng!”
Dù , Tiểu Bảo vẫn thấy thật may mắn.
Những ngày tiếp theo, Hoắc Minh Kiêu gần như chỉ quanh quẩn giữa công ty và nhà.
Anh thường làm việc tới nửa đêm, ép bản bận rộn tối đa để còn thời gian nghĩ về Lục Vãn.
, Tống Hồi cũng chịu nổi:
“Hoắc tổng, về nghỉ ngơi , nếu cứ thế cơ thể sẽ kiệt sức mất.”
Hoắc Minh Kiêu đáp:
“Tôi , mấy việc tồn đọng đây giờ xử lý xong, về nghỉ .”
Tống Hồi thấy Hoắc Minh Kiêu đổi quá nhiều trong thời gian qua, thở dài.
Ngoài công việc, còn tham gia nhiều buổi tiếp đãi, và cũng uống nhiều rượu.
Lần , uống say. Khi Tống Hồi đến đón, trong miệng vẫn gọi tên Lục Vãn:
“Vãn Vãn… Vãn Vãn… đừng …”
Hoắc Minh Kiêu nắm tay Tống Hồi, coi như đang nắm tay Lục Vãn.
Anh cảm nhận như Lục Vãn đang ở ngay mắt, dường như chỉ khi say, mới thấy cô rõ ràng đến .
“Hoắc tổng, say đấy.”
“Vãn Vãn, nhớ em quá…”
Dù mới chia xa lâu, nhưng thật sự nhớ Lục Vãn.
Tống Hồi Hoắc Minh Kiêu như , lấy điện thoại và gửi cho Lục Vãn xem.