Lục Vãn bên cạnh, chen câu chuyện , mà cứ cảm giác như cô và Hoắc Minh Kiêu sắp đăng ký kết hôn .
Bạch Cẩn Xuyên kịp ăn mấy miếng thấy ăn nổi nữa, lòng cô cũng khó chịu. Cô bằng Lục Vãn xuất sắc, lẽ Lục Vãn là tầm cao mà cả đời cô thể đạt tới, nhưng bỗng dưng cô nỗ lực, ít nhất để trong thế giới của riêng , cô cũng thể ở vị trí hàng đầu.
Hoắc Minh Vi từ lâu ăn nổi nữa, vốn định làm khó Lục Vãn, nào ngờ Lục Vãn “chọc” cho một phen.
Khi Bạch Cẩn Xuyên chuẩn về, Hoắc Minh Vi dậy luôn, chẳng thêm câu nào, rời .
“Minh Vi.” Bạch Cẩn Xuyên chạy theo.
Ra đến cửa nhà hàng, Hoắc Minh Vi giận dữ: “Cẩn Xuyên, thế mà tha thứ cho Lục Vãn ? Đừng quên Lục Vãn làm gì với , với cũng làm gì nữa, cả đời sẽ quên , mãi mãi quên!”
“Minh Vi, Lục Vãn từng làm tổn thương, nhưng nghĩ kỹ thì, tất cả đều vì chúng nhắm Lục Vãn, cô chỉ tự vệ phản công thôi.”
“Cậu còn bênh cô nữa ? Cẩn Xuyên, rốt cuộc là bạn là bạn Lục Vãn, Lục Vãn làm gì mà cũng ‘thu phục’ ?”
Bạch Cẩn Xuyên : “Không , chỉ sự thật thôi. Minh Vi, đừng chống đối Lục Vãn nữa, chúng đấu cô .”
“Tôi tin! Chỉ là Lục Vãn thôi mà, đấu ? Tôi tin cô còn mưu mẹo gì!”
Nói xong, Hoắc Minh Vi giận dữ bỏ , Bạch Cẩn Xuyên chỉ còn cách nhanh chóng theo.
Trong nhà hàng, chỉ còn Lục Vãn và Hoắc Minh Kiêu ăn cơm.
Điều đó ảnh hưởng gì đến Lục Vãn, ngược cô ăn càng ngon miệng hơn.
“Nhà hàng đồ ăn cũng ngon đấy.” Lục Vãn khen một câu.
Hoắc Minh Kiêu liền nối lời: “Vậy thì chúng đến đây nhé.”
Ai cùng thường đến chứ, cô chỉ thôi, dù đến cũng chỉ cô .
Dù Lục Vãn ăn nhiều, vẫn còn thừa khá nhiều, Hoắc Minh Kiêu hỏi: “Muốn ăn thêm chút nữa ?”
“Không cần, no , ăn nhiều quá dày .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-900-than-ho-ve-cua-co-ay.html.]
“Dạ dày thoải mái, để giúp xoa một chút nhé?”
Lục Vãn liếc một cái, Hoắc Minh Kiêu lập tức rút tay: “Tôi ăn cơm đây.”
Hoắc Minh Kiêu cũng ăn no, hai cùng về, Lục Vãn : “Tôi về nhà !”
Cô Hoắc Minh Kiêu dẫn , tới nhà .
“Được.”
Hoắc Minh Kiêu lái xe đưa Lục Vãn về, nhưng cũng xuống xe.
“Anh định làm gì?” Lục Vãn ngăn cho nhà.
“Anh sẽ về cùng em.”
“Sao cơ, đây là nhà em, về nhà .”
“Lục Vãn, chỉ còn một ngày thôi, nên tối nay cũng ở bên em.”
Hoắc Minh Kiêu bỗng trở nên đáng thương, Lục Vãn chợt giật , lòng thoáng mơ hồ.
, chỉ còn ngày mai nữa thôi.
Như , cô cũng khó từ chối .
Thôi kệ, cũng chỉ một đêm, hôm qua cô còn ngủ với Hoắc Minh Kiêu một đêm, tối nay cũng .
Cô tự nhận , mặt Hoắc Minh Kiêu, dường như cô ngày càng mềm lòng, luôn chiều Hoắc Minh Kiêu làm đủ chuyện.
Lục Vãn thẳng tiến nhà, bỏ một câu: “Tùy thôi.”
Dù đây là nhà cô, nếu Hoắc Minh Kiêu ở , thì chỉ thể ngủ sofa, cô tuyệt đối để lên tầng ngủ cùng cô.
Hoắc Minh Kiêu theo , giống như một thần hộ vệ.