Lục Vãn nghĩ một chút, cảm thấy cũng .
Nếu Hoắc Minh Kiêu thật sự đang ở cạnh Tiểu Bảo, và chính xúi Tiểu Bảo những lời đó, thì cô dẫn Phó Đình Châu theo cũng coi như chọc tức .
“Được thôi, nhưng lát nữa là đến gặp một đứa nhỏ. Trước mặt trẻ con thì đừng linh tinh, cũng đừng rút s.ú.n.g , càng đừng trưng cái mặt lạnh dọa .”
Phó Đình Châu khẽ khẩy: “Tôi trông giống quái vật ăn thịt lắm ? Hay trong mắt cô, hung dữ đến mức đó?”
“Phó tổng đúng là tự soi gương. Hay thử đường xem, đứa trẻ nào sợ ?”
Cái khí thế ông trùm xã hội đen , trẻ con mà gặp chắc thét.
“Vậy còn cô, cô sợ ?” Phó Đình Châu Lục Vãn.
“Tại sợ ?”
Dường như cô bao giờ sợ Phó Đình Châu. Ông trùm xã hội đen thì , chẳng cũng là , ma quỷ.
Nụ môi Phó Đình Châu càng sâu. Trên đời , phận mà sợ, thực sự chẳng mấy ai, nhưng Lục Vãn hề sợ.
Lá gan của cô quả thật lớn. Thế giới phụ nữ như ?
Hơn nữa, ánh mắt cô chút e ngại nào, ngược còn chứa cả sự tính toán. Điều mới khiến Phó Đình Châu cảm thấy thú vị.
Trên đời , dám lợi dụng gần như , mà bây giờ Lục Vãn lợi dụng để đối phó với một đàn ông khác.
Phó Đình Châu những tức giận, mà còn cảm thấy sẵn lòng.
Xe dừng ở bệnh viện, lúc mới Lục Vãn ở đây chào đón đến mức nào.
Trên đường đến phòng bệnh, hầu như bệnh nhân nào cũng nhận cô, còn tươi chào hỏi.
“Chào bác sĩ Lục.”
“Bác sĩ Lục hôm nay xinh hơn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-855-luc-van-la-van-nhan-me.html.]
“Bác sĩ Lục, đây là bánh sủi cảo gói, nhất định bắt mang cho cô ăn thử. Cô yên tâm, mấy bác sĩ khác cũng phần.”
“Bác sĩ Lục, cô thể chuyện với ? Chỉ cần cô vài câu, vết thương của cũng đỡ đau .”
Lục Vãn gần như vây kín, thật sự bệnh nhân yêu mến và công nhận.
Cô mỉm : “Cảm ơn nhé. còn việc khác, cũng cảm ơn ý của , bánh sủi cảo sẽ nhờ bác sĩ Tạ ăn giúp vài cái.”
Cuối cùng cô cũng thoát khỏi vòng vây, đến phòng bệnh của Tiểu Bảo.
Phó Đình Châu theo , cảm thấy đến C quốc vẫn là muộn, giá như sớm hơn thì thấy Lục Vãn nhiều hơn.
Anh vốn cảm thấy Lục Vãn giống như một kho báu, giờ thì càng chắc chắn. Cô nhận sự yêu mến thật lòng từ , chứ vì phận địa vị.
“Tiểu Bảo!” Lục Vãn gõ cửa mấy tiếng mới mở.
Quả nhiên, bên trong hai — một lớn, một nhỏ — Hoắc Minh Kiêu cũng ở đó.
“Nhị thẩm!” Tiểu Bảo nhào tới, ôm chặt lấy Lục Vãn.
Dù chỉ là một đứa trẻ, sức ôm của cũng nhỏ.
Hoắc Minh Kiêu kéo bé : “Tiểu Bảo, chín chắn một chút, đừng tùy tiện lao lòng nhị thẩm như thế.”
Nếu chẳng may va Lục Vãn, động đến thai khí thì .
“Con nhớ nhị thẩm mà, chỉ ôm nhị thẩm thôi.”
Tiểu Bảo thật lòng thích Lục Vãn, coi cô như , nỡ buông .
Nhìn bé ngoan ngoãn, đáng yêu như thế, Lục Vãn cũng thấy mềm lòng.
Cô thật sự lúc chia tay sẽ thế nào.
Nếu vài hôm nữa, cô đột ngột rời , liệu Tiểu Bảo buồn đến phát ?