Lục Vãn cùng một nhóm đợi bên ngoài. Không bao lâu , Tiểu Bảo bước , kể cho Lục Vãn tình trạng của trai.
Cậu rõ trai thấy khó chịu chỗ nào, từng chịu những sự bắt nạt gì — mắng là đồ ngốc, ném đá . Nỗi đau là do bóng ma tâm lý để .
Có kẻ còn trai bệnh, là bình thường.
Họ mắng là chó con, còn tệ hơn cả chó, thậm chí bằng loài chó.
Tiểu Bảo cũng từng mắng . Dạo , khi lên mạng, là con hoang, là đứa con ngoài giá thú.
Giờ trai cũng chịu những lời cay độc như , Tiểu Bảo kể để mặc cho nước mắt rơi lách tách.
Lục Vãn vội ôm lòng:
— Tiểu Bảo làm thế? Tiểu Bảo đừng .
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng, giọng đầy an ủi.
Trong vòng tay của Lục Vãn, Tiểu Bảo cảm thấy ấm áp hơn cả vòng tay .
Vòng tay của “Nhị thẩm” thật dễ chịu, khiến thấy yên tâm, dịu dàng đến thế.
Tiểu Bảo nức nở:
— Trước đây cũng mắng Tiểu Bảo như … khó chịu…
Lục Vãn ôn tồn :
— Tiểu Bảo ngoan như , thể để mắng chứ? Chắc chắn là tại bọn họ vấn đề. Có những kẻ vốn xứng gọi là con , thậm chí chẳng bằng súc sinh. Tiểu Bảo của chúng dù chịu ấm ức vẫn giữ sự lương thiện và tấm lòng vui vẻ, Tiểu Bảo chính là một đứa trẻ .
— Hu hu… cảm ơn Nhị thẩm!
— Ừm? — Lục Vãn sửng sốt. Nhị thẩm?
Tiểu Bảo ngờ lỡ miệng vì xúc động.
Cậu vội chữa :
— Ý cháu là… bác sĩ Lục giống Nhị thẩm của cháu lắm, thím cũng với cháu như .
— Vậy ? Thế thì Tiểu Bảo đừng nữa, qua đây một lát, đợi cô làm xong sẽ đưa cháu kiểm tra, ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-494-chung-song-hoa-thuan.html.]
Tiểu Bảo gật đầu thật mạnh, như ngoan và lời.
Ngay đó, Lục Vãn cùng các bác sĩ khác tiếp tục xử lý chuyện của bé . Cô nhờ Tiểu Bảo trò chuyện với bé, giải thích rằng bọn họ , chỉ đưa chữa bệnh và kiểm tra.
Mãi một lúc lâu , sự việc mới giải quyết. Lục Vãn cũng thở phào nhẹ nhõm.
— Đi thôi, Tiểu Bảo.
Cô dẫn Tiểu Bảo kiểm tra. Dù , nhưng Lục Vãn vẫn yên tâm — với trẻ con, thể qua loa.
Sau khi làm các xét nghiệm, xác nhận Tiểu Bảo khỏe mạnh, cô mới đưa rời khoa Nhi.
— Hôm nay cảm ơn Tiểu Bảo nhé.
— Không gì ạ, giúp bác sĩ Lục, Tiểu Bảo cũng vui! — Dưới lớp khẩu trang, nụ của rạng rỡ.
— Tiểu Bảo ăn cơm ? Hay để cô mời một bữa, coi như cảm ơn vì giúp cô một việc lớn?
Tiểu Bảo thật , nhưng ăn cơm thì tháo khẩu trang… như “Nhị thẩm” sẽ thấy mặt .
Nghĩ một lát, quyết định mạo hiểm, để mới ăn cùng “Nhị thẩm”.
Cậu lắc đầu:
— Cháu ăn ạ.
Lục Vãn gật đầu. Giờ căn-tin chắc cũng chẳng còn gì, lát nữa cô sẽ gọi đồ ăn ngoài.
kịp phòng làm việc, bác sĩ bên khoa Ngoại Tổng quát đến tìm, khiến Lục Vãn tiếp tục bỏ lỡ bữa trưa.
Nếu cốc sữa của Tiểu Bảo, lẽ cô đói lả mất .
Thấy Lục Vãn bận rộn như thế, Tiểu Bảo cũng ngại ở làm phiền:
— Bác sĩ Lục, cô cứ làm việc ạ, Tiểu Bảo đến chơi.
— Được, Tiểu Bảo mau tìm nhà nhé. Tiểu Bảo tạm biệt!
— Tạm biệt!
Cậu vẫy tay chào. Dù chỉ tiếp xúc trong chốc lát, nhưng thích “Nhị thẩm” .