Ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Minh Kiêu dừng thẳng Thư Như Tuyết.
“Cô làm giám đốc?”
Thư Như Tuyết ngượng ngùng, khẽ đáp:
“Em chỉ là… tự tiến cử thôi.”
“Công ty tuyển dụng đều quy trình chính quy. Cô tố cáo cấp của là vì mượn cơ hội leo lên.”
Chưa bàn đến việc cấp của cô thật sự sai , thì cách làm quá tiểu nhân.
Nếu cấp thật sự vấn đề, cô thể báo cáo với bộ phận liên quan. Thư Như Tuyết chọn trực tiếp tới tìm , ý đồ rõ ràng đến mức cần cũng hiểu.
Thư Như Tuyết vội :
“Em chỉ nghĩ năng lực của tồi. Hoắc tổng, em kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài, từ khi công ty tới giờ cũng giúp ích ít. Năng lực của em, đều thấy rõ.”
Hoắc Minh Kiêu thêm:
“Đủ .”
“Công ty nhiều như , lẽ nào điều động nhân sự đều do tự tay làm? Nếu cô thật sự năng lực, sẽ cần tới đây những lời . Thư Như Tuyết, cách làm … thật sự khiến chán ghét.”
Sắc mặt Thư Như Tuyết tái nhợt. Anh… cô đáng ghét ?
Rõ ràng tất cả là vì công ty, cô vì bản !
“Minh Kiêu, xin … em ý đó, chắc hiểu lầm em …”
“Ra ngoài!” – Hoắc Minh Kiêu thấy cô, ít nhất là lúc .
“Minh Kiêu…”
“Ra ngoài!” – Lần giọng còn nặng hơn ban nãy.
Thư Như Tuyết đành rời khỏi văn phòng, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ cam lòng.
Hoắc Minh Kiêu càng để cô mắt, cô càng chinh phục , để công nhận năng lực của , rằng cô xứng đáng bên cạnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-491-minh-kieu-anh-hieu-lam-em-roi.html.]
Anh day day huyệt thái dương, cơn đau đầu dồn dập kéo đến.
lúc , Tống Hồi bước , ôm theo một chồng tài liệu – là công việc tồn đọng chờ xử lý.
Chỉ thôi đủ thấy mệt mỏi.
“Hoắc tổng, nếu sức khỏe , là tới bệnh viện kiểm tra?”
Nghe đến hai chữ “bệnh viện”, Hoắc Minh Kiêu lập tức nghĩ tới Lục Vãn. Anh lắc đầu:
“Không cần.”
Anh bệnh, chỉ là mất ngủ.
“Phó Đình Châu dạo cũng ở C quốc. Sắp xếp theo dõi, nếu hành động gì, lập tức báo cho .”
“Vâng.”
Phó Đình Châu tiếp cận Lục Vãn, chắc chắn là mục đích. Loại lăn lộn trong giới hắc đạo, bao giờ đơn thuần. Anh sợ Lục Vãn sẽ gặp nguy hiểm.
Dù cô thông minh, bản lĩnh, nhưng “phòng ” vẫn là điều cần thiết. Huống hồ, Lục Vãn dường như chẳng hề cảnh giác với Phó Đình Châu.
Quan hệ giữa và cô tuy căng thẳng, nhưng Hoắc Minh Kiêu vẫn bảo vệ cô, để cô chịu bất cứ tổn thương nào.
Tống Hồi báo cáo lịch trình trong ngày – ngoài họp vẫn là họp. Nhiều bộ phận đang chờ chủ trì, còn ít đối tác gặp. để giảm bớt áp lực, Tống Hồi khéo léo từ chối nhiều lời mời.
Hoắc Minh Kiêu gõ nhẹ ngón tay lên bàn:
“Biết .”
Suốt quãng thời gian đó, gần như ngẩng đầu khỏi công việc.
Bất chợt, điện thoại đổ chuông – là Tiểu Bảo gọi tới.
“Alo, Tiểu Bảo?” – Dù bản đang mệt mỏi, nhưng khi giọng bé, chẳng thấy chút phiền chán nào.
“Nhị thúc, cháu thể ngoài chơi ? Ở nhà chán lắm. Nhị thúc yên tâm, Tiểu Bảo nhất định sẽ chạy lung tung.” – Giọng non nớt vang lên, ngọt ngào mà ngoan ngoãn.
Nghe tiếng bé, tim bỗng khẽ run.
Anh chợt nghĩ… Nếu cũng một đứa con, thì sẽ như thế nào nhỉ?