Phó Niên nhanh chóng đăng tấm ảnh lên vòng bạn bè, trong lòng nghĩ: Hoắc Minh Kiêu chắc chắn sẽ thấy.
Dòng chữ ảnh:
“Chuyến của gia đình kết thúc, mai về nước !”
…
Bên , Hoắc Minh Kiêu tìm Lục Vãn suốt mấy ngày nhưng vô vọng.
Khi lướt mạng, bỗng thấy dòng trạng thái .
Hơi thở khựng .
Gia đình?
Ai với ai là gia đình? Lục Vãn với nhà họ Phó chẳng chút quan hệ huyết thống nào cả!
Nghĩa là… thời gian , cô nước ngoài cùng Phó Đình Châu?
Thân phận của Phó Đình Châu, Lục Vãn . Vậy mà cô chẳng hề phòng , ung dung ở cạnh ?
Cô… vui vẻ lắm ?
Hoắc Minh Kiêu chằm chằm bức ảnh, ánh mắt như xuyên thủng màn hình.
Ngày mai họ về nước — hẳn sẽ sân bay. Đây là cơ hội nhất để gặp Lục Vãn. Dù chuyến bay chính xác lúc mấy giờ, cũng quyết định sẽ đợi ở đó cả ngày.
…
Tại bàn ăn, ba đang dùng bữa.
Phó Đình Châu quả thực đề cập gì suốt nửa buổi, mãi đến khi Lục Vãn mở lời:
“Phó tìm … thực sự việc gì?”
“Nếu cần, cũng thể thành ‘’. Chỉ là cảm ơn cô chăm sóc cháu trai thời gian qua. Nếu cơ hội, cũng hợp tác sâu hơn với Lục tiểu thư. Với năng lực của cô, tin một khi liên thủ, chúng sẽ khiến cả thế giới chú ý.”
Nghe rõ ý đồ lôi kéo, Lục Vãn nhấp môi nhạt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-481-pho-dinh-chau-om-vai-luc-van.html.]
“Xin Phó , chỉ là một bác sĩ bình thường, chẳng gì để hợp tác. Nếu Phó chỗ nào khó chịu, thể khám giúp.”
“Lục bác sĩ thật khiêm nhường. Cháu trai ngày nào cũng khen cô là thầy giỏi.”
“Đó là vì Phó Niên còn trẻ, từng thấy nhiều tài. Ngoài còn bao nhân vật xuất sắc hơn .”
“ trong mắt , Lục tiểu thư sức hút riêng. Sao chúng mạnh – mạnh kết hợp?”
“Cảm ơn Phó ưu ái, nhưng chỉ nghỉ ngơi. Hy vọng Phó sẽ vì thế mà giận, kẻo ngày mai … bỏ mạng giữa phố.”
“Đương nhiên . Tôi là một công dân văn minh, tuân thủ pháp luật.”
Trong mắt Lục Vãn, câu chẳng đáng tin. Ở Phó Đình Châu, cô chẳng thấy chút “tuân thủ pháp luật” nào — đàn ông chính là kiểu kẻ ngoài vòng pháp luật. Nếu thật sự luật pháp thể trừng trị , e rằng c.h.ế.t bao nhiêu .
Cô chỉ , nâng ly cụng với , coi như vạch trần.
Phó Niên bên cạnh chỉ thấy đây là “bàn tiệc cấp cao”, còn bản hiểu tiểu thúc đang tính toán gì. Anh càng đoán lý do bắt đăng ảnh .
Bởi lẽ, Phó Đình Châu đang từng bước khơi thêm sóng gió, chia rẽ Lục Vãn và Hoắc Minh Kiêu, để khi họ đoạn tuyệt, biến cô thành “ của ”.
…
Sau một đêm lưu nước ngoài, hôm , Lục Vãn lên máy bay về nước cùng Phó Niên và Phó Đình Châu.
Anh dự án hợp tác ở C quốc. Sân bay vốn do Lục Vãn xây, cô đương nhiên thể ngăn cùng.
Chuyến bay chỉ mất bốn – năm tiếng. Khi hạ cánh, ba cùng cổng. Lục Vãn kéo vali của , thì lên tiếng:
“Để giúp cô.”
“Không cần.”
“Khách sáo gì nữa? Cô là sư phụ của Phó Niên, chúng cũng xem như một nhà.”
Cô chẳng hề “làm một nhà” với , nên vẫn tự xách hành lý.
Đến gần lối , bất chợt Phó Đình Châu đưa tay ôm lấy vai Lục Vãn, kéo cô nghiêng về phía , khẽ :
“Cẩn thận.”